[Cao Gia Phong Vân] Siêu Đại Bài Nam Phó

Chương 5 :

Ngày đăng: 17:58 19/04/20


Lời của Cao Dật Linh, tràn ngập tình cảm vô hạn, đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn chăm chú vào Đàm Thiên Diễn còn tình cảm Đàm Thiên Diễn dao động phập phồng, rung động đến kịch liệt, y ôm lấy Cao Dật Linh, Cao Dật Linh tựa vào ngực của y.



Nội tâm của Đàm Thiên Diễn chưa bao giờ hỏa thiêu đốt cháy đến nồng cháy như thế, y muốn hôn Cao Dật Linh, mang hắn lên giường, sau đó trên giường này có thể trìu mến hắn…



“Đàm thiếu gia, không tốt rồi, phu nhân như bị sinh non, mà lão gia lại không thấy bóng dáng…”



Người còn chưa tới, mà tiếng gọi đã vang đến, Đàm Thiên Diễn vừa nghe xảy ra chuyện nghiêm trọng thế, há lại còn tâm tình nói chuyện yêu đương.



Y lập tức đẩy Cao Dật Linh ra, kích động chạy đến nơi phát ra tiếng gọi, Cao Dật Linh cũng theo sau y.



Đàm Vận Nguyệt đã được đỡ vào phòng, trên mặt nàng đầy mồ hôi rơi xuống, không thở được.



Đàm Thiên Diễn cầm tay nàng nói: “Tỷ tỷ, tỷ cố gắng, đại phu đang đến.”



“Tỷ phu ngươi nói với ta không đến hai câu, liền…liền…bỏ…” Đàm Vận Nguyệt đau đến không nói được.



Đàm Thiên Diễn lo lắng nói: “Đệ đã phái người đi tìm đại phu cho tỷ, không có việc gì, tỷ…”



Đàm Vận Nguyệt hít sâu, sau đó nàng nhìn thấy Cao Dật Linh ở phía sau Đàm Thiên Diễn, đột nhiên nổi giận đầu bù tóc rối lên gầm một tiếng: “Ngươi!”



Cao Dật Linh phải biết Đàm Vận Nguyệt ghét cay ghét đắng hắn như thế nào, hắn vì cái gì còn theo sau mình vào đây? Vừa nghĩ tới, Đàm Thiên Diễn liền tức giận quát: “Ngươi đi ra ngoài, Cao Dật Linh.”



Cao Dật Linh rũ mắt, hắn ở Miêu Cương thường xuyên đến chỗ dược sư giúp đỡ, biết tình huống khi sinh non. “Nàng phải sinh non, không còn cách cứu nào khác.”



Hắn nói đến quả quyết, nhưng câu sau, nghe xong như thế, khiến người không tức giận mới là lạ. Đàm Vận Nguyệt còn chưa nói gì, thì Đàm Thiên Diễn đã chỉ hướng cánh cửa bên ngoài, dữ dằn quát to: “Đi ra ngoài cho ta, nghe không? Cao Dật Linh, đi ra ngoài!”



Đàm Vận Nguyệt ôm lấy bụng, cá tính nàng xưa nay kiên cường, rất ít rơi lệ, giờ nước mắt đầy mặt. “Nếu đứa bé này xẩy, tỷ phu ngươi không tha thứ cho ta, hắn không bao giờ còn muốn ta nữa, vừa rồi ta xin lỗi, một câu hắn cũng không nghe.”



Đàm Thiên Diễn biết lòng nàng tan nát, vừa thấy nàng khóc, chính mình cũng thấy khó chịu. “Tỷ tỷ, đừng nói lời không may, Cao Dật Linh cũng không phải đại phu, lời hắn nói không đúng đâu.”



“Thiên Diễn, đuổi hắn đi, chuyện hôm nay đều là hắn gây ra, nếu để hắn ở nơi này, ta sẽ không nói những lời đó, đuổi hắn đi —-” Giọng Đàm Vận Nguyệt hét to.



Nàng vừa khóc vừa hét, âm thanh thê thảm, lại có máu chảy từ đùi xuống, xem ra lời Cao Dật Linh nói đứa bé không giữ được là sự thật.



“Đều là hắn hại ta…”



Cao Dật Linh lặng lẽ đi ra ngoài, hắn đi tới bên cửa sổ, suy nghĩ một chốc, bên trong tiếng la càng ngày càng nguy Cao Dật Linh lấy ống trúc trong ngực ra, mở nắp ống trúc, bên trong một con rất nhỏ rất nhỏ bay ra, nếu không chú ý nhìn, căn bản không nhìn ra.



Cao Dật Linh hướng cửa sổ thổi nhẹ, vật nho nhỏ kia liền bay tới nơi có máu, chỉ nghe từ thân thể Đàm Vận Nguyệt chảy máu không ngừng mà chui vào, Đàm Vận Nguyệt ở bên trong kêu lên thảm thiết.



Cao Dật Linh cắt ngón tay, máu từ ngón tay chảy ra. Hắn dùng máu dính trên ngón tay, từ trong khe hở ngón tay chui ra một vật rất nhỏ, một viên tròn tròn gì đó ăn máu của hắn, hắn cho nó ăn đủ máu, liền quăng vào trong cửa sổ, vật kia cũng chui vào trong bụng của Đàm Vận Nguyệt.



Tiếng kêu thảm thiết của Đàm Vận Nguyệt càng ngày càng nhỏ, hình như muốn ngất xỉu, đại phu lúc này mới vội vội vàng vàng chạy tới, khẩn cấp cứu trị.



Từ trong ngực Cao Dật Linh lấy ra một cái gì đó rất kỳ lạ, đặt trên miệng thổi, vật này phát ra âm thanh mà người không nghe được, nhưng cổ trong bụng của Đàm Vận Nguyệt tựa hồ nghe được, Cao Dật Linh thổi một khắc sau, trên người hắn chảy đầy mồ hôi, hắn tự nhủ nói: “Một cái cầm máu, một cái bảo vệ hài tử của nàng, hẳn là không có việc gì?”



Hắn nhìn vào bên trong qua cửa sổ, Đàm Vận Nguyệt đã muốn ngất đi, trên mặt Đàm Thiên Diễn đều là mồ hôi lạnh đang giúp nàng lau mồ hôi cùng máu loãng.




Cao Dật Linh ôm lấy eo của Đàm Thiên Diễn. “Không được, ta muốn cùng ngươi một chỗ, cho dù ngươi có muốn đuổi ta đi, ta cũng không đi. Ta yêu ngươi, Đàm Thiên Diễn, ta rất yêu ngươi.” Cao Dật Linh làm nũng khẽ nói.



“Đồ ngốc, ta gọi người pha trà nhân sâm cho ngươi uống.”



Hắn thản nhiên sầu bi cười: “Vô ích, nhân sâm thì tốt cho người bình thường, đối với thân thể người chết thì vô dụng. Hôm nay ta ngủ nửa ngày, cũng sắp hôn mê bất tỉnh. Đàm Thiên Diễn, ta nghĩ ta có phải sắp chết rồi không?”



“Nói bậy bạ gì đó? Thân thể của ngươi rất tốt, chính là ngươi ở bên ngoài nhổ cỏ, phơi người dưới nắng lâu, có chút mệt mỏi thôi, ngươi không có việc gì. Nói cái gì chết nữa, ta sẽ đánh vào miệng của ngươi.”



Cao Dật Linh ngọt ngào cười: “Ngươi không hy vọng ta chết, sẽ hảo hảo yêu ta.”



Cao Dật Linh nói được một chốc, liền mệt quá muốn ngủ. Đàm Thiên Diễn đưa thân thể của hắn nằm xuống, để cho hắn ngủ.



Y ra khỏi phòng, tổng quản ở bên ngoài trong lòng bất ổn nhìn Đàm Thiên Diễn, vội vàng giải thích: “Đàm thiếu gia, ta thấy hắn là thật sự mệt, cho nên mới bảo hắn trở về ngủ.”



Đàm Thiên Diễn đóng cánh cửa lại, sắc mặt lập tức khác. Y lạnh lùng nói: “Hắn mệt là chuyện của hắn, trừ phi hắn té xỉu, nếu không ngươi cũng không cho hắn nghỉ ngơi, ngày mai ngươi liền đi cho ta, Trần gia sẽ tìm tổng quản khác, dù sao tổng quản Trần gia này nhàn hạ, muốn tìm thì còn nhiều.”



Tổng quản nghe y nói nghiêm khắc như vậy, sợ tới mức chết khiếp, hắn gật đầu lia lịa: “Dạ, ngày mai ta nhất định sẽ không tái phạm sai lầm, ta sẽ hảo hảo giám sát hắn, tuyệt đối không phạm lỗi như hôm qua.”



Ngày thứ hai, tổng quản dồn ép làm nhanh. Cao Dật Linh nghĩ lời của Đàm Thiên Diễn, hắn thực không nghĩ rời khỏi Trần gia, nếu không chỉ sợ cơ hội thấy Đàm Thiên Diễn càng ít. Cho nên cho dù tính tình của hắn còn không tốt, nhưng miệng cũng mắng không được nữa, chỉ im lặng làm việc.



Hắn làm đến mệt gần chết nhưng liều mạng gắng gượng chống đỡ, đối với thân thể ngày càng yếu là một gánh nặng.



Hơn nữa bộ dạng hắn xinh đẹp, không cười nhạo cũng tới trêu đùa hắn. Trước kia hắn sẽ muốn giáo huấn những người này, nhưng hiện tại tinh thần cực kém, mà sử dụng cổ thuật vừa phải có trạng thái tinh thần trấn định, nếu không sẽ làm tổn tương người sử dụng cổ, cho nên hắn đành phải quay đầu không để ý những người đó.



Ngày hôm đó rốt cuộc hắn chịu không nổi thời tiết nóng bức, hai tay đều là vết thương nhổ cỏ, mặt lại đỏ lên vì phơi nắng hắn cố hết sức đứng lên, muốn uống nước, nhưng vừa đứng lên, liền choáng váng hoa mắt, ngã xuống đất ngất đi.



Tổng quản kỳ thật lòng rất mềm yếu, ngược đãi Cao Dật Linh như vậy, cũng làm cho lòng hắn cảm thấy rất áy náy chính làm ăn lộc của người, trung thàng làm việc. Nhưng lúc này hắn vừa thấy Cao Dật Linh té xỉu, trong lòng càng thêm khổ sở, lập tức ôm lấy Cao Dật Linh đến nơi mát mẻ, giúp hắn uống nước, thay hắn quạt mát.



Chờ Cao Dật Linh tỉnh lại, tổng quản cần hắn: “Ngươi nhanh rời khỏi đây đi, ta xem tuổi ngươi như cháu nhà ta thì thấy đau lòng. Ngươi còn ở chỗ này, chỉ có con đường chết, nhất định bị người ta chỉnh đến chết.”



Cao Dật Linh lắc đầu nói: “Ta không thể đi, Đàm Thiên Diễn ở đây, ta không thể đi.”



Tổng quản liên tục thở dài, hắn đương nhiên không thể nói ai bảo hắn chỉnh chết Cao Dật Linh, nếu không hắn sẽ rước họa vào thân, nhưng nhìn hài tử này vất vả như vậy, hắn thật không đành lòng. “Ngươi nhanh đi đi, Cao Dật Linh. Thật sự, ta nghĩ Đàm thiếu gia không có cảm tình với ngươi, dù sao ngươi là tôi tớ, hắn là thiếu gia, cho dù hắn không quan tâm thân phận, hắn còn một mối hôn sự, Sao có thể không cần hôn nhân, với ngươi ở một chỗ sao? Đây không có khả năng.” Hắn thở dài. “Cao Dật Linh, ngươi thông minh như vậy, sao lại cố tình nhìn không thấu?”



Thấy hắn nói kỳ quái, Cao Dật Linh nghi vấn nỏi: “Ta nhìn không thấy cái gì? Lời ngươi nói có ý gì?”



Tổng quản nào dám nói rõ những lời kia có ý gì, rồi sau đó mặt truyền đến giọng nói cũng làm cho tổng quản sợ tới mức cả người đầy mồ hôi.



Đàm Thiên Diễn mềm nhẹ nói: “Đúng vậy, tổng quản, lời ngươi nói là có ý gì?”



Tổng quản sợ tới mức trên mặt mồ hôi từng hạt từng hạt rơi xuống.



Đàm Thiên Diễn ôm lấy Cao Dật Linh trong tay, lệ nhãn (mắt nghiêm khắc) nhìn tổng quản, lạnh như băng nói: “Đi làm việc cho ta, ai cho phép ngươi nhàn hạ trong này? Miệng cũng không phải dùng để nói lời nhàn hạ.”



“Dạ, ta lập tức đi làm ngay. ” Hắn sợ tới mức phát run, cùng không dám nói chuyện nữa, vội vàng xoay người bước đi.