[Cao Gia Phong Vân] Siêu Đại Bài Nam Phó

Chương 6 :

Ngày đăng: 17:58 19/04/20


“Tổng quản đang nói cái gì, ta thế nào cũng không hiểu?”



Cao Dật Linh nhìn thẳng bóng dáng của tổng quản. Đàm Thiên Diễn tứ lạng bạt thiên cân (bốn lạng đẩy ngàn cân) nói: “Tổng quản là người hồ đồ, hắn nói cái gì căn bản là không quan trọng, nhưng thật ra ngươi…”



Đàm Thiên Diễn gạt những sợi tóc thấm mồ hồi của Cao Dật Linh, ôn nhu nói: “Ngươi làm sao vậy? Phơi nắng làm sao mà mặt đỏ như vậy? Nói chuyện cũng không có lực, hôm nay lại mệt mỏi sao?”



Cao Dật Linh ôm cổ của Đàm Thiên Diễn, “Ta nhìn thấy ngươi về là không còn mệt nữa, gần đây ngươi rất bận, tỷ phu ngươi sao lại giao nhiều việc cho ngươi lo liệu như vậy? Ngươi cũng không có thời gian bồi ta. Hơn nữa mỗi ngày ta đều nhổ cỏ, lại còn rộng như vậy, trừ cỏ mọc lên thật muốn lấy mạng người.”



“Ngày mai ta đây mang ngươi ra ngoài chơi, cùng ngươi cả ngày?”



Cao Dật Linh mừng rỡ. “Có thật không? Không gạt ta ác.”



Đàm Thiên Diễn đưa hắn ôm về phòng của mình, cười nói: “Đương nhiên là thật, bất quá thượng thư tiểu thư cùng đi với chúng ta.”



Vừa nghe đến bốn chữ ‘thượng thư tiểu thư’, Cao Dật Linh lập tức đẩy Đàm Thiên Diễn ra. “Ngươi bảo ta cùng cái nữ nhân kia đi ra ngoài chơi, ngươi… hơi quá đáng! Ta không cần.”



Đàm Thiên Diễn thở dài nói: “Ta không còn cách nào khác, ta cùng nàng đính ước, đưa nàng ra ngoài một chút là chuyện phải làm.”



“Ngươi có thể từ hôn a, ngươi lại không thích nàng, người ngươi thích là ta a!”



Đàm Thiên Diễn véo mũi hắn. “Ta muốn từ hôn, nàng cũng phải đồng ý mới được, nếu không việc này rùm beng lên thì thật khó coi. Ngươi ngoan ngoãn, kiên nhẫn một chút, giả vờ như ta cùng ngươi đi chơi, không phải bồi nàng đi chơi không được sao?”



Cao Dật Linh cảm thấy lời của Đàm Thiên Diễn có chút kỳ quái, lại nói kỳ quái ở chỗ nào thì không biết. Hắn thở dài. “Người Trung Nguyên các ngươi thật khó lý giải, với người Miêu chúng ta mà nói, nếu không thương đối phương thì không thể cùng đối phương một chỗ. Ta muốn trở về, gần đây ta mệt chết đi được, thường thường nhớ tới các bằng hữu ở Miêu Cương, các bằng hữu này cũng không khác ta là mấy, bọn họ cũng được thần tử cứu sống. Ta rất muốn biết bọn họ có qua được hay không? Thân thể cũng phát bệnh như ta sao?”



“Ngươi nhớ bằng hữu của ngươi sao?”



Cao Dật Linh mỉm cười nói: “Nhớ a, bọn họ đều là người rất tốt, nhưng bọn hắn cũng rất khờ, đi vào Trung Nguyên nhất định sẽ bị người Trung Nguyên lừa. May mắn ta có tính cơ linh, không dễ bị lừa, huống chi hiện tại ta đã tìm được ngươi, trên thế gian này có ai hạnh phúc được như ta sao?”




Sắc mặt Đàm Thiên Diễn rất khó coi: “Là muốn đưa cho Cao Dật Linh. Được, chúng ta nhận lấy.”



Tôi tớ còn đưa thêm một thiệp mời. “Thiếu gia nhà ta nói Cao công tử không quen nhân sinh, ngày mai muốn dẫn Cao công tử ra ngoài du ngoạn.”



Sắc mặt của Đàm Thiên Diễn lại càng khó coi hơn: “Ta sẽ chuyển giao cho Cao Dật Linh, cũng thỉnh cầu ngươi nói với tiểu thư nhà ngươi, ngày mai ta qua đón nàng, thỉnh nàng chờ ta.”



Tôi tớ vui vẻ đi ra, Đàm Thiên Diễn tức giận đến xanh mặt, nhưng rốt cuộc tức cái gì, chính mình không nói được, chỉ mang thiệp mời trở về phòng. Cao Dật Linh tiếp nhận thiệp mời, vừa nhìn vừa cười. “Tên ngốc tử thật muốn tìm ta đi chơi, lại còn tặng nhiều đồ này nọ nhiều như vậy cho ta, thật là có tâm. Cái gọi là dễ được ngàn hai bạc, khó tìm được tình lang, ngốc tử kia lại thật rất đáng yêu.”



Đàm Thiên Diễn nhìn thấy ánh mắt Cao Dật Linh vui vẻ, toàn thân cũng không thoải mái, chỉ có ý nghĩ muốn nổ tung, hận không thể xé nát tấm thiệp mời kia. Cao Dật Linh xoay đầu nhìn y, có vẻ thiếu thiếu hứng thú, chỉ nói một lời duy nhất: “Ta rất khát.”



Những lời này chính là muốn Đàm Thiên Diễn giúp hắn châm trà, Đàm Thiên Diễn tức giận đến toàn thân phát run, nhưng Cao Dật Linh lại tiếp tục nhìn thiệp mời kia, căn bản không chú ý đến y. Đàm Thiên Diễn rót trà, vừa căm hận nhìn tấm thiệp mời kia, trong lòng nghĩ, rốt cuộc trên ấy viết những gì, có thể làm cho Cao Dật Linh nhanh chóng lộ ra ánh mắt vui vẻ như vậy. (Editor: Lúc người ta chạy theo thì không thèm quan tâm, lúc bỏ đi thì níu níu kéo kéo. lắc đầu) Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Cao Dật Linh đã rời giường. Đàm Thiên Diễn ngủ trên giường nhỏ của tôi tớ, y thấy Cao Dật Linh rời giường, liền thay y phục đi ra y lén đi theo nhìn, mới theo tới cửa, liền thấy Lâm Chỉ Chính đang chờ Cao Dật Linh. Lâm Chỉ Chính nói: “Trong kinh thành có nơi coi mặt trời mọc tốt nhất, chúng ta nhanh nhanh một chút, nếu không mặt trời mọc, sẽ không còn gì đẹp.”



Cao Dật Linh giữ chặt tay áo của Lâm Chỉ Chính, cười ngọt ngào nói: “Ngươi đối với ta thật tốt, Lâm đại ca.”



Thấy Cao Dật Linh thân mật giữ chặt tay áo mình, Lâm Chỉ Chính có chút đỏ mặt, ấp úng nói: “Chỉ cần ngươi vui vẻ, ngày mai lại đưa ngươi đi chơi.”



Cao Dật Linh đi theo Lâm Chỉ Chính rồi, Đàm Thiên Diễn chỉ cảm thấy ngọn lửa hừng hực bốc lên. Y trở về phòng ngủ tiếp, lại không thể nào ngủ được, rồi sau đó đi theo Lâm Tiên Nhi đi ra ngoài, nói một câu cũng không trả lời, y trở về nhà rất sớm, ở trong phòng chờ Cao Dật Linh, nhưng mãi đến trời tối đen như mực Cao Dật Linh mới trở về, khi trở về trên người còn đổi một bộ y phục mới, vừa thấy là biết đồ hiệu xa xỉ. Đàm Thiên Diễn nhịn không được lạnh lùng châm chọc: “Hôm nay ngươi làm chuyện gì? Làm cho hắn mua cho ngươi một bộ y phục đắt tiền như vậy.”



(Anh ganh tị sao? Hứ) Ngữ khí của y ác liệt, hàm nghĩa không kém. Cao Dật Linh lạnh lùng nói: “Cũng không phải lấy của ngươi, ngươi đau lòng cái gì? Là hắn vui vẻ mua cho ta, thì liên quan gì đến ngươi?”



Câu ‘liên quan gì đến ngươi‘ làm cho Đàm Thiên Diễn nói không ra lời. Đúng vậy, y cùng Cao Dật Linh không thân cũng chẳng quen, Cao Dật Linh vui vẻ thì sao, y căn bản không thể xen vào, nhưng y chính là lửa ngập đầy mặt. Hôm sau, Cao Dật Linh lại cùng Lâm Chỉ Chính ra ngoài dạo chơi, Đàm Thiên Diễn không biết hắn đi nơi nào, đành phải hỏi Lâm Tiên Nhi: “Ca ca nàng hôm nay đi đâu?”



Lâm Tiên Nhi nói: “Đại khái là đến bờ sông ở ngoại thành chơi!”



“Hôm nay chúng ta cũng đi ra bờ sông ở ngoại thành!”