Cao Quan
Chương 144 :
Ngày đăng: 00:55 20/04/20
Bành Viễn Chinh bắt tay Tiêu Khắc, thản nhiên nói:
- Xin chào, Cục trưởng Tiêu. Kỳ thật thì sự tình cũng chẳng có gì phức tạp. Tôi vừa muốn đến trường đại học Kinh Hoa, trên đường đột nhiên có bốn tên lưu manh tập kích tôi. Tôi bất đắc dĩ mới phòng vệ, bắt được hai tên, còn hai tên chạy thoát. Nhưng cảnh sát nhân dân đồn công an chẳng những không bắt kẻ xấu, mà ngược lại lại bắt tôi đến đây.
Tiêu Khắc xấu hổ xoa tay:
- Chủ tịch thị trấn Bành, thật ngại quá. Phân cục sẽ lập tức thành lập tổ điều tra, nếu phát hiện có người biết pháp mà phạm pháp hoặc lạm dụng quyền chấp pháp thì chúng tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm minh.
Lúc này, Tống Dư Trân và Phùng Thiến Như chạy đến. Tống Dư Trân nét mặt lo lắng nhìn Bành Viễn Chinh, còn Phùng Thiến Như thì vội vàng đi tới, nhỏ giọng nói:
- Anh Viễn Chinh, anh không sao chứ?
- Anh không sao!
Tống Dư Trân quay đầu nhìn Tiêu Khắc, trầm giọng nói:
- Cục trưởng Tiêu, Viễn Chinh nhà chúng tôi không thể chịu oan khuất như vậy. Sự tình không đơn giản như thế. Tôi hy vọng phân cục các người có thể mau chóng cho chúng tôi một công đạo.
Tiêu Khắc sắc mặt đỏ lên, liên tục gật đầu:
- Phu nhân Tống, xin bà cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ mau chóng điều tra, sau đó đến nhà hướng Chủ tịch thị trấn Bành xin lỗi.
Tống Dư Trân lạnh lùng, xoay người kéo tay Bành Viễn Chinh:
- Đi, Viễn Chinh, chúng ta đi thôi.
Phùng Thiến Như gọi điện thoại về nhà. Người tiếp máy là Tống Dư Trân. Tống Dư Trân nghe nói có người ở đường cái công khai tập kích Bành Viễn Chinh, mà Bành Viễn Chinh không ngờ lại bị đồn công an phố Kinh Hoa bắt đi thì cảm thấy chấn động. Cô lập tức gọi điện thoại cho Phùng Bá Đào, Phùng Bá Đào nghe xong giận tím mặt.
Phùng Bá Đào lo lắng Bành Viễn Chinh sẽ ở đồn công an bị thương tổn, liền gọi điện thoại trực tiếp cho Cục trưởng cục Công an thành phố. Cục Công an thành phố cao thấp đều chấn động. Phùng lão là một trong những lãnh đạo trung tâm của quốc gia, người của Phùng gia không ngờ lại bị đồn công an bắt mang về. Chuyện này gần như có thể xem như sự cố trọng đại.
Lãnh đạo chủ chốt của cục Công an thành phố không dám chậm trễ, lập tức chỉ thị phân cục thả Bành Viễn Chinh ngay lập tức. Đồng thời điều tra rõ chân tướng, cấp cho Phùng gia một công đạo. Còn bản thân lãnh đạo chủ chốt của cục Công an thành phố đã ở trong điện thoại luôn mãi hướng Phùng Bá Đào tỏ vẻ xin lỗi.
Thấy Bành Viễn Chinh không bị việc gì, Tống Dư Trân lúc này mới yên lòng. Bà lạnh lùng nhìn lãnh đạo phân cục và cảnh sát nhân dân rồi nắm tay Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như nhanh chóng rời khỏi đồn công an, không tiếp tục dây dưa với lãnh đạo có liên can của phân cục, trực tiếp ngồi lên chiếc xe màu đen của Phùng Bá Đào.
Nhìn chiếc xe màu đen cuốn bụi chạy đi, Chủ nhiệm Ban chính trị thật kính cẩn nói:
Phùng Thiến Như đỏ mặt gật đầu, quay đầu lại nhìn Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh cũng mỉm cười đi theo.
Hai người đi ra cửa, Tống Dư Trân và Mạnh Lâm đứng ở ban công cẩn thận quan sát, thấy hai người nói nói cười cười, thần thái thân mật, không có khoảng cách thì không khỏi mừng rỡ.
- Em dâu, chị thấy hôm nay hai đứa Viễn Chinh và Thiến Như dường như có chút….
- Em cũng nhìn thấy được, dường như thân mật không ít. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Hai người nhìn nhau mỉm cười vui mừng. Nhìn hai đứa nhỏ rốt cục cũng đã đi cùng nhau, là bề trên, hai bà cũng cảm thấy rất vui. Sự việc xảy ra không vui trong hôm nay nháy mắt đã không còn.
- Anh Viễn Chinh, em cũng không nghĩ Dương Nhất Phồn sẽ dám làm ra chuyện như thế này.
Phùng Thiến Như tuy rằng biết Bành Viễn Chinh sẽ không vì vậy mà sinh ra khúc mắc, nhưng vẫn quyết định giải thích vài câu.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Như vậy cũng tốt. Tối thiểu, về sau cậu ấy sẽ không làm phiền em nữa.
Phùng Thiến Như gương mặt đỏ lên, trừng mắt oán trách nhìn Bành Viễn Chinh, bước chân nhanh hơn.
Bành Viễn Chinh trong lòng khoan khoái, đuổi theo.
Lần này đến thủ đô, hắn cảm thấy ngăn cách giữa mình và Phùng Thiến Như đã hoàn toàn bị loại bỏ. Thay vào đó là một tình cảm tâm linh tương hợp.
Và đây cũng là lần thu hoạch lớn nhất khi hắn đến thủ đô.
Phùng Thiến Như đột nhiên dừng bước chân, nhẹ nhàng nói:
- Anh Viễn Chinh, hôm tốt nghiệp, anh có thể đến tham gia hay không?
Bành Viễn Chinh do dự một chút:
- Được, nếu anh không có việc gì gấp thì nhất định sẽ tham gia buổi lễ tốt nghiệp của em.