Cao Quan
Chương 145 :
Ngày đăng: 00:55 20/04/20
Phùng Thiến Như và Bành Viễn Chinh đi dạo một vòng, đến siêu thị tiểu khu bên cạnh mua thịt, sữa và một số thứ khác, sau đó trở về nhà. Sau khi vào cửa liền phát hiện Tống Dư Trân và Mạnh Lâm đã làm xong cơm chiều, sớm ngồi ở bàn với Phùng Bá Đào, mỉm cười nhìn hai người, ôn hòa nói:
- Viễn Chinh, Thiến Như, mau khẩn trương đi rửa tay rồi ăn cơm.
Ánh mắt của Phùng Bá Đào có chút thâm ý. Phùng Thiến Như đỏ mặt lên, vội vàng cất đồ đạc rồi bước vào phòng vệ sinh, một lát sau mới đi ra.
Sau khi ăn cơm xong, Phùng Thiến Như trốn vào phòng ngủ của mình, đóng cửa không ra.
Tống Dư Trân và Mạnh Lâm nhìn nhau cười, biết con gái ngượng ngùng nên cũng không để ở trong lòng. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Phùng Bá Đào ngồi ở phòng khách sofa, nói chuyện công tác hàng ngày với Bành Viễn Chinh. Khác với Phùng lão ân cần dạy bảo và yêu cầu nghiêm khắc, Phùng Bá Đào nói nhiều đến quan trường hiểm ác, cùng lòng người khó dò, khiến hắn phải cẩn thận gấp đôi, không đáng phải chịu thiệt.
Ông cụ ở địa vị cao chưa chắc gì đã biết bè lũ ở dưới xu nịnh. Mà Phùng Bá Đào từng bước đi lên, tất nhiên là biết rõ quan trường chìm nổi, không chỉ cần có bối cảnh mà còn cần trí tuệ và ý nghĩ.
Kỳ thật, trước đó, Phùng Bá Đào và Phùng lão đã từng vì công tác của Bành Viễn Chinh mà có một phen tranh luận nho nhỏ. Đương nhiên, cuối cùng là Phùng lão thắng lợi mà chấm dứt.
Phùng Bá Đào không tán thành Bành Viễn Chinh đến chủ quản cơ sở, khởi bước đường lối chậm rãi. Ông nghĩ rằng, Chủ tịch thị trấn, Chủ tịch huyện thì sự việc nhiều, nhiệm vụ quan trọng hơn, nhưng một khi làm không tốt sẽ như kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Chi bằng tiếp tục ở lại cơ quan, đợi đạt đến cấp bậc nhất định, ví dụ như cấp Phó giám đốc sở trở lên, chủ quản thêm một phương nữa thì khá là ổn thỏa, cũng có lợi cho việc lên chức.
Một là đường lối cơ sở, một là đường lối cơ quan. Đây chính là sự khác nhau giữa ông cụ và Phùng Bá Đào.
Có thể trong cảm nhận của ông cụ, bắt đầu làm việc ở cơ quan cho dù cấp bậc có cao đến đâu thì đều là "Lại". Vận mệnh quá nhỏ, cản tay quá nhiều. Chỉ có đi từ Chủ tịch xã, thị trấn, thủ lĩnh của một cơ sở chính quyền thì mới chân chính là "Quan". Có được sân khấu rộng lớn, có thể đươc rèn luyện toàn bộ phương vị.
Trải qua tranh luận như vậy, Phùng Bá Đào bỗng nhiên phát hiện, ông cụ nhà mình đối với Bành Viễn Chinh kỳ vọng khá cao so với trong tưởng tượng của ông.
- Viễn Chinh, với cương vị Chủ tịch thị trấn, tác phong công tác nhất định phải vững chắc. Hơn nữa còn phải có tinh thần chịu khổ.
Phùng Bá Đào thở dài nói:
- Bác nghĩ cháu nên làm tốt tư tưởng chuẩn bị. Ở đây bác không nói nhiều. Bác chỉ nhắc nhở cháu một câu, khi ở cơ sở, thì nói ít làm nhiều, không cần trộn lẫn với địa phương, kéo bè kéo phái. Đối với cháu chẳng có bất luận một ưu đãi nào.
- Mặt khác, không cần bởi vì duyên cớ trong nhà mà trở nên kiêu căng, ngạo mạn. Vẫn nên là một nhân viên bình thường, quan tâm đến công việc. Cháu trước kia làm rất khá, hy vọng có thể tiếp tục duy trì.
- Bác cả cứ yên tâm, cháu biết phải nên làm như thế nào.
Vương Bưu vừa mới biết được Phùng Thiến Như không phải là con gái ruột của Phùng Bá Đào mà chỉ là con gái nuôi. Còn về chuyện khác thì Bành Viễn Chinh chưa nói, nhưng nhìn thần thái thân mật giữa hai người thì cần nói cái gì nữa?
Bành Viễn Chinh mỉm cười không nói.
- Đúng rồi, cậu hãy nói thật cho tôi biết, hôm nay cậu mang vị tiểu công chúa này đến đây là có ý gì?
Vương Bưu ôm lấy cánh tay Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh nụ cười chợt tắt, thần thái trịnh trọng:
- Là như thế này, Bưu tử, tôi muốn để Thiến Như đến công ty các người học hỏi một chút. Như thế nào?
Vương Bưu ngẩn ra, có chút không phản ứng lại được. Công chúa Phùng gia, vào nghề thì ở đơn vị nào mà chẳng được? Cơ quan chính phủ, văn hóa giáo dục, y tế, doanh nghiệp nhà nước lớn…Có thể nói là muốn vào chỗ nào cũng được. Gã ngàn vạn lần không ngờ, Bành Viễn Chinh lại đề cử Phùng Thiến Như đến công ty máy tính Tân Vũ.
Vương Bưu chợt mừng như điên, giọng nói có chút run rẩy:
- Anh bạn, cậu không phải là nói giỡn chứ? Cô ấy đồng ý đến công ty nhỏ của chúng tôi?
- Tôi thấy nhiều lắm chỉ trong ba đến năm năm, các người sẽ trở thành một trong những công ty máy tính hàng đầu trong nước. Thế nào, có cho Thiến Như một cơ hội không?
Bành Viễn Chinh mỉm cười.
Vương Bưu bật cười ha hả:
- Được, cứ định như vậy đi. Cô ấy đến công ty máy tính Tân Vũ này nhất định phải làm chức Phó tổng. Để tôi báo lại cho An Na tỷ.
Người của Phùng gia đồng ý làm việc tại công ty máy tính Tân Vũ, đối với công ty mà nói thì chính là một chuyện đại sự. Phải biết rằng, Phùng Thiến Như ở công y thì tương đương với việc công ty máy tính Tân Vũ ở thủ đô có liên hệ với Phùng gia. Chẳng sợ là Phùng Thiến Như cái gì cũng không làm, nhưng cũng đủ để sinh ra hiệu ứng bất ngờ.
Đối với việc trường kỳ tận sức cho việc phát triển trong nước, đây chính là niềm vui bất ngờ cho Vương An Na.
Cho nên, nhận được điện thoại của Vương Bưu, mặc dù đang còn ngủ, nhưng Vương An Na vẫn cảm thấy rất hưng phấn mà ở trong điện thoại dặn dò Vương Bưu, cần phải đáp ứng hết thảy những điều kiện của Phùng Thiến Như, nói cô ngày mai sẽ bay về chính thức gặp Thiến Như.