Cao Quan

Chương 159 :

Ngày đăng: 00:55 20/04/20




Phòng họp.



Bành Viễn Chinh chậm rãi đứng dậy, từ trên đài Chủ tịch bước xuống, cầm theo cái ghế dựa ngồi trước mặt ba người Lý Tuyết Yến, Chử Lượng và Cổ Sáng cười nói:



- Một số đồng chí chúng ta mở cuộc hội ý, thảo luận về việc triển khai công tác của thị trấn sau này. .



- Tôi đến thị trấn được một tháng. Trong một tháng qua, tôi đã đi khắp các thôn, các xí nghiệp để trải nghiệm điều tra nghiên cứu. Nên đối với hiện trạng phát triển của thị trấn Vân Thủy có một hiểu biết khá toàn diện.



- Cải cách mở cửa cho đến nay, bộ máy lãnh đạo của thị trấn đã không ngừng cố gắng. Kinh tế, xã hội, giáo dục, y tế công cộng và các lĩnh vực khác của thị trấn Vân Thủy đã có bước phát triển nhảy vọt. Có thể nói thành tích của chúng ta ở thành phố rất rõ rệt. Đối với hiệu quả công tác của lãnh đạo thị trấn, cá nhân tôi rất khâm phục.



Bành Viễn Chinh nói xong, hướng ba người gật đầu, sau đó ánh mắt thâm trầm nhìn gương mặt của Chử Lượng.



- Kinh tế của chúng ta thực lực rất mạnh, giá trị sản lượng công nghiệp rất lớn, lại là địa phương nộp thuế cao cho quận và thành phố. Nhưng so với tốc độ phát triển của một thị trấn công nghiệp, thị trấn chúng ta còn tồn đọng nhiều vấn đề. Tôi suốt một tháng vừa qua cảm giác được bố cục thị trấn rất hỗn độn. Xây dựng hỗn độn quá nhiều dẫn đến khắp nơi đều là rác thải, dơ bẩn không chịu nổi.



- Dung mạo của thị trấn và tốc độ phát triển kinh tế không hợp nhau. Đồng thời mang đến những bất tiện cho cuộc sống của quần chúng. Bởi vậy, tôi cho rằng, sáu tháng cuối năm của chúng ta chủ yếu là nên đặt vào việc quy hoạch thị trấn, vì quần chúng mà làm chút chuyện thật sự.



Bành Viễn Chinh đem tiêu điểm đặt ở dung mạo thị trấn, có chút ngoài ý liệu của mọi người. Thị trấn thì không thể so sánh với nội thành. Ở một ý nghĩa nào đó, thị trấn có thực lực thì cũng không có khả năng xây dựng giống như trong nội thành. Còn về phần Bành Viễn Chinh nói đến sự dơ bẩn cũng chẳng phải khoa trương. Chỉ có điều đầu nhập của bộ máy lãnh đạo đến nay hiệu quả vẫn không lý tưởng.



Nói sau, một thị trấn muốn sạch sẽ, ngay ngắn như thành phố là điều không thể làm được. Trong phương diện này, ngoài việc lãng phí tiền thì chưa chắc gì người ta đã thấy được thành tích của mình.



- Mọi người có ý kiến gì không, có thể đem ra để thảo luận.



Bành Viễn Chinh thản nhiên nói.



Hắn nhắc đến dung mạo của thị trấn chỉ là một lời dẫn, làm bước đệm cho công trình cải tạo, xây dựng phố buôn bán.
Cổ Sáng cũng im lặng gật đầu:



- Tôi hiểu rồi!



Chử Lượng chậm rãi đứng dậy, nói với Bành Viễn Chinh:



- Chủ tịch thị trấn Bành, chuyện này có nên báo cáo với Bí thư Hách trước một tiếng hay không?



- Đương nhiên là phải báo cáo với Bí thư Hách. Đồng chí Chử Lượng, anh hãy đi một chuyến, đem tinh thần buổi họp của chúng ta báo cáo với Bí thư Hách, xem ý kiến của Bí thư Hách như thế nào.



Bành Viễn Chinh khóe miệng hiện lên một nụ cười trào phúng.



Hắn biết, sau khi cuộc họp kết thúc, Chử Lượng khẳng định là sẽ đi tìm Hách Kiến Niên mật báo. Một khi đã như vậy thì chi bằng để y quang minh chính đại mà đi.



Về phần thái độ của Hách Kiến Niên, không cần nghĩ cũng biết. Ông ta khẳng định là sẽ phản đối. Nhưng ngay cả khi ông ta phản đối, Bành Viễn Chinh cũng sẽ đẩy mạnh hạng mục này. Hắn có lý do rất đầy đủ. Vì để cải thiện dung mạo thị trấn và cuộc sống của quần chúng, đây là hạng mục dân sinh, lại không cần chính phủ đầu nhập thì vì sao lại không thể làm?



Chử Lượng đến văn phòng của Hách Kiến Niên. Nghe xong "báo cáo" của Chử Lượng, sắc mặt Hách Kiến Niên âm trầm, cười lạnh nói:



- Con nít ranh mà cứ tự cho mình là đúng. Cứ để hắn làm, tôi thật ra cũng muốn nhìn thấy hắn có thể làm ra được thành quả gì.



- Chử Lượng, cậu hãy cho ra một ít phong thanh, nói rằng tôi không đồng ý với ý kiến của hắn. Nhưng nếu hắn cứ khư khư cố chấp thì tôi vẫn bảo lưu ý kiến của mình.



Chử Lượng ngẩn ra, chợt thở phào một cái, gật đầu rời khỏi.