Cao Quan

Chương 163 :

Ngày đăng: 00:55 20/04/20




Lý Tuyết Yến oán trách, trừng mắt nhìn Bành Viễn Chinh:



- Chỉ có anh là trình độ cao.



Lý Tuyết Yến luôn là nữ cường nhân trong quan trường, công việc bận rộn nên thường hay có khí khái của một nam nhi. Cô đột nhiên làm ra bộ dạng hờn dỗn nữ nhi như vậy, Bành Viễn Chinh chợt ngẩn ra, chủ động cười chuyển đề tài:



- Tuyết Yến, thu hút đầu tư vẫn phải nắm chặt. Ở đài truyền hình và tòa soạn báo phải làm quảng cáo, tận lực hấp dẫn các xí nghiệp có thực lực đến tham gia đấu thầu.



Lý Tuyết Yến lông mày nhướng lên, trong lòng thở dài. Cải tạo một phố buôn bán ở thị trấn, cho dù thị trấn Vân Thủy là một thị trấn công nghiệp mạnh thì cũng chẳng có nhiều lực ảnh hưởng. Không có cây ngô đồng thì làm sao có phượng hoàng kim. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn



Nhưng ngoài miệng thì Lý Tuyết Yến cũng rất thống khoái mà đồng ý. Cô biết chuyện này Bành Viễn Chinh đã dốc hết sức thúc đẩy, trước mắt hắn đang cao hứng, cô không đành lòng tạt gáo nước lạnh vào mặt hắn.



Vốn lấy quan điểm của Lý Tuyết Yến, Bành Viễn Chinh không cần phải dốc hết sức làm việc này. Rất phí tinh lực và tinh thần. Một khi làm không tốt thì còn dễ dàng bị người khác nói xấu. Chi bằng làm thế nào để giúp thị trấn mở rộng nguồn tiêu thụ, làm tuyên truyền. Đây đều là điểm mạnh của hắn, không chỉ dễ dàng làm ra thành tích mà còn đề cao được uy tín của mình.



Nhưng trải qua thời gian tiếp xúc, Lý Tuyết Yến đã hiểu rõ cá tính của Bành Viễn Chinh. Suy nghĩ của hắn và rất nhiều cán bộ khác đều không giống nhau, cố nhiên theo đuổi thành tích nhưng đồng thời cũng rất coi trọng hiệu ứng thực tế. Vì dân chúng mà làm việc đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng vấn đề ở chỗ, hiện tại hắn sống vẫn chưa yên ổn. Đã bị cản tay nhiều lắm, nhưng vẫn kiên trì làm việc, có phải là có chút nóng vội hay không?



Lý Tuyết Yến âm thầm lắc đầu, nhẹ nhàng nói:



- Viễn Chinh, trình tự thủ tục như thế nào rồi?



- Coi như thuận lợi. Ở quận xem như là đã có một cửa thông qua. Tôi đã tìm đến Phó chủ tịch quận Chu. Phó chủ tịch quận Chu đã phê chỉ thị, hiện tại Ủy ban Xây dựng đã chuyển đến cục Quy hoạch. Phỏng chừng nếu tôi thúc giục tiếp thì ngày mai có thể đến thành phố.



Bành Viễn Chinh thở phào một cái, nở nụ cười.



Kỳ thật thì quá trình không nhẹ nhàng như hắn nói. Tối thiểu, thủ tục phê duyệt đất đai rất rườm rà, phiền toái hơn so với hắn đã nghĩ.



Hiệu suất làm việc của bộ môn chức năng thì không cần phải nhiều lời. Nếu Bành Viễn Chinh không phải là tìm Chu Đại Dũng trước đó, cầm chỉ thị phê duyệt của Chu Đại Dũng đến Ủy ban Xây dựng, chỉ sợ là ở Ủy ban Xây dựng không cũng đã tốn hơn một tháng. Đây coi như là khá mau rồi.



Cũng may là có Chu Đại Dũng phê chỉ thị, Ủy ban Xây dựng khu và cục Quy hoạch lại vừa lúc do Chu Đại Dũng quản lý, Bành Viễn Chinh tìm lãnh đạo chủ chốt của Ủy ban xây dựng, khiến người này trực tiếp ký tên phê duyệt. Sau đó hắn lại đích thân cầm tài liệu có chỉ thị của lãnh đạo khu và lãnh đạo chủ chốt của Ủy ban xây dựng đến bộ môn nghiệp vụ cụ thể của Ủy ban xây dựng.



Nhưng cái gọi là "Diêm Vương hiếu chiến, Tiểu quỷ khó chơi". Đừng nhìn là có chữ ký của đại lãnh đạo, nếu các phòng ở dưới kéo dài thời gian thì cũng đủ làm cho người ta đau đầu. Chỉ là một "nghiên cứu" hay là một "thẩm tra" cũng có thể làm cho một người sầu não.
- Lão Hoàng, đi thôi.



Lái xe lão Hoàng vừa khởi động xe, vừa cười nói:



- Chủ tịch thị trấn Bành, hôm nay về nhà hay là đi đâu?



- Tôi về nhà, vừa lúc muốn tắm rửa, thay quần áo một chút. Haha



Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng nói.



Lão Hoàng quay đầu lại nhìn Lý Tuyết Yến:



- Phó bí thư Lý, cô đi đâu vậy?



- Tôi đến khách sạn Dạ Hải. Anh Hoàng, phiền anh chở tôi đến đó trước. Sau đó thì chở Chủ tịch thị trấn Bành về.



Lý Tuyết Yến thanh âm thản nhiên nói.



- Được rồi, hai vị lãnh đạo ngồi yên nhé.



Lão Hoàng nhấn ga, chạy ra khỏi cơ quan làm việc.



Chiếc xe tiến vào quốc lộ rộng lớn của thành phố Tân An, tốc độ chạy nhanh như chớp. Hơn mười phút sau chiếc xe liền tiến vào nội thành thành phố.



Lý Tuyết Yến muốn đến khách sạn Dạ Hải và nhà của Bành Viễn Chinh là hai hướng khác nhau. Một phía nam một phía bắc. Lão Hoàng trước đưa Lý Tuyết Yến đi trước. Lão Hoàng cảm giác không khí trong xe khá áp lực và cổ quái, thái độ khác thường. Lúc trước Bành Viễn Chinh và Lý Tuyết Yến ở trong xe cười nói rất thân thiện, bàn luận không ít công tác. Nhưng hôm nay thì ai cũng đều không lên tiếng. Cũng không ai để ý đến ai.



Nhất là lão Hoàng từ kính chiếu hậu quan sát sắc mặt của Lý Tuyết Yến có chút khó coi, liền nghĩ đến hai vị lãnh đạo chắc đã xảy ra chuyện gì không thoải mái nên không dám chậm trễ, xốc lại tinh thần tập trung vào lái xe.



Ông kỳ thật không phải là nhân viên biên chế, mà là người của xí nghiệp. Ông nhận tiền lương từ xí nghiệp, lái xe phục vụ lãnh đạo thị trấn. Trong dịp mừng năm mới, thị trấn cũng sẽ gửi một ít tiền mừng và quà tết cho ông.