Cao Quan
Chương 17 : Gặp Phùng lão
Ngày đăng: 00:53 20/04/20
Buổi sáng ngày hôm sau. Phùng Thiến Như quả nhiên nhận được điện thoại. Tuy nhiên không phải là điện thoại của Bành Viễn Chinh, mà là Tiêu Niệm Ba.
Tiêu Niệm Ba nói Bành Viễn Chinh phải đi, nên chuẩn bị mời Bành Viễn Chinh bữa cơm trưa đưa tiễn, muốn Phùng Thiến Như tham gia. Phùng Thiến Như mừng như điên, lập tức ước hẹn thời gian với Tiêu Niệm Ba, sau đó nói với nhà một tiếng rồi ngồi xe đến trường đại học Kinh Hoa.
Khi Phùng Thiến Như đến thì Bành Viễn Chinh đang cùng với đám người Tiêu Niệm Ba ngồi trên đám cỏ tại dải phân cách nói chuyện. Phùng Thiến Như bảo lái xe dừng lại, xuống xe đi đến một mạch, không cần phân trần, nắm cánh tay Bành Viễn Chinh lôi vào trong xe. Cô vâng lệnh ông cụ, mặc kệ như thế nào, trước đem Bành Viễn Chinh về rồi nói sau.
Bành Viễn Chinh bất ngờ khi bị Phùng Thiến Như kéo lên xe.
Đám người Tiêu Niệm Ba thấy Phùng Thiến Như vội vàng mà đến, rồi lại kéo tay Bành Viễn Chinh lôi đi, đều không khỏi trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn chiếc xe Hồng Kỳ màu đen lao đi, kinh ngạc không nói nên lời.
Chẳng lẽ ….Phùng Thiến Như và Bành ca…Không thể nào? Điều này sao có thể? Tiêu Niệm Ba vì ý nghĩa đột nhiên xuất hiện này của mình mà hoảng sợ.
Trên xe, Bành Viễn Chinh cố dằn cơn sóng trong lòng, ra vẻ kinh ngạc nói:
- Phùng muội à, em mang tôi đi đâu vậy? Tôi nói với em, ngày hôm qua tôi có hỏi ý kiến của mẹ, mẹ tôi không đồng ý bán, nói là dù sao cũng là kỷ vật do cha tôi để lại, có bao nhiêu tiền cũng không bán. Cho nên tôi chuẩn bị trở về.
Phùng Thiến Như không giải thích, cũng không đáp lời, chỉ có điều từ vị trí lái phụ quay đầu lại, nhìn Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng nói một câu:
- Là ông nội tôi muốn gặp anh.
- Ông nội em? Gặp tôi?
Bành Viễn Chinh ngoài miệng lại hỏi một câu.
Phùng Thiến Như không trả lời.
Chiếc xe chạy như bay, không bao lâu sau thì tiến vào nhà của Phùng Thiến Như, khu nhà ở của Các bộ và Ủy ban trung ương. Ngay cổng có lính gác, tuy rằng cảnh vệ ở đây cấp bậc kém xa so với khu Đại Hồng Môn, nhưng cũng không phải người bình thường nào cũng đến được.
Phùng Thiến Như ngồi chiếc xe này, hiển nhiên là xe chuyên dụng của ba cô. Số xe nằm trong trí nhớ của cảnh vệ. Khi chiếc xe giảm tốc độ, lính gác giơ tay cúi chào, sau đó chiếc xe lại nhấn ga vọt lên.
Điều khiến Bành Viễn Chinh không ngờ đây chỉ mới là cửa thứ nhất. Chiếc xe ô tô chậm rãi tiến vào sâu bên trong, lúc này cánh cổng thứ hai lại hiện ra. Tại đây không ngờ có hai cảnh vệ, một ngồi trong trạm canh gác, một đứng bên ngoài.
Mặc dù là quen thuộc với chiếc xe, nhưng cảnh vệ vẫn theo lệ thường lại nhìn qua vài lần. Đang muốn cho đi thì thấy bên trong có một người xa lạ, liền ra hiệu bước xuống xe.
Phùng lão thần sắc ngưng trọng, cầm miếng ngọc bội trong tay, cẩn thận kiểm tra. Sau đó lại chuyển sang tờ giấy, vừa liếc mắt một cái thì bàn tay liền có chút run rẩy.
Phùng lão run run đặt miếng ngọc bội và tờ giấy lên bàn bên cạnh, mắt nhắm lại, xúc động thở ra một tiếng. Mà bà cụ Phùng bên cạnh đã sớm không kìm nổi hai mắt đỏ lên, nước mắt từ đâu chảy xuống.
Không khí trong phòng khách trở nên vô cùng yên lặng. Ông cụ chưa mở miệng, thì những người khác cũng không dám chủ động nói cái gì. Nhưng xem biểu hiện của vợ chồng ông cụ, thì người thanh niên trước mắt trên cơ bản chính là cốt nhục chia lìa của Phùng gia.
Phùng Thiến Như đứng phía sau Phùng Bá Đào, trong lòng cũng có chút khẩn trương.
Đã đến nước này, nhưng Bành Viễn Chinh ngược lại lại không khẩn trương. Hắn biết sự tình đã thành. Dù sao thì hắn cũng không phải là giả. Đối mặt với quan hệ huyết thống, hắn sợ gì chứ?
Thật lâu sau.
Phùng lão thần sắc chậm rãi trở nên bình tĩnh. Ông đột nhiên ngẩng đầu nhìn Bành Viễn Chinh, ánh mắt cố ý dịu dàng, thản nhiên nói:
- Tiểu tử, tôi có thể hỏi một chút hay không? Cậu đến thủ đô lần này, chính là muốn bán miếng ngọc bội gia truyền? Vì sao phải bán?
- Sức khỏe mẹ tôi không được tốt, kinh tế trong nhà lại kém, nên rất cần tiền.
Bành Viễn Chinh "thành thành thật thật" hồi đáp.
Nói rất thẳng thắn, thẳng thắn đến mức khiến Phùng gia không biết nên khóc hay nên cười. Tuy nhiên, lời này truyền vào tai vợ chồng Phùng lão lại biến thành thương cảm.
Phùng lão khóe miệng hiện lên một nụ cười hàm ý:
- Một khi đã như vậy, hiện tại vì sao lại không bán?
- Tôi đến đây là giấu mẹ tôi. Ngày hôm qua mẹ tôi gọi điện thoại, kiên quyết phản đối, bảo tôi trở về ngay.
Bành Viễn Chinh tiếp tục trả lời.
Phùng lão nghe câu trả lời này, không ngờ trầm mặc hơn.