Cao Quan
Chương 18 : Kiên quyết
Ngày đăng: 00:53 20/04/20
Không khí trong phòng khách Phùng gia lại lâm vào trầm mặc. Quy củ của đại gia tộc rất nghiêm, nhất là ở Phùng gia. Chỉ cần Phùng lão chưa lên tiếng, thì không ai dám mở miệng nói lung tung, cho dù là bà cụ Phùng.
Nhưng đứa cháu trai duy nhất của Phùng gia, con trai Phùng Bá Lâm là Phùng Viễn Hoa đột nhiên chủ động cười, rót trà vào tách trà sứ men xanh cho Phùng lão, sau đó làm bộ như không có ý định hỏi Bành Viễn Chinh:
- Bành tiên sinh, anh muốn uống nước hay là cà phê?
Bành Viễn Chinh hơi hạ thấp người, nhẹ nhàng nói:
- Cám ơn, không cần.
- Haha, Bành tiên sinh, anh trước kia quen biết chị Thiến Như sao?
Phùng Viễn Hoa nhân cơ hội này mở miệng.
Không thể không nói, Phùng Viễn Hoa đích thật là rất thông minh và khôn khéo. Hôm nay, khi có Phùng lão ở đây, tất cả bề trên trong nhà đều duy trì trầm mặc, vốn không có chỗ cho một vãn bối như y lên tiếng. Nhưng y đã dùng phương thức này để khéo léo lên tiếng.
Bành Viễn Chinh quay đầu nhìn Phùng Thiến Như, lắc đầu:
- Tôi không biết!
- Không biết? Không thể nào. Không phải hai người là bạn học sao?
Phùng Viễn Hoa hỏi rất nhanh, rồi lại thản nhiên nói:
- Bành tiên sinh, hẳn là biết ông nội của tôi là ai, và cũng biết ông nội tôi hôm nay tìm anh là vì cái gì?
Phùng Viễn Hoa lời nói rất bình thản, nhưng ẩn chứa sự sắc bén trong đó. Bành Viễn Chinh là người ra sao, nhưng trước mặt người tâm địa sâu như Phùng Viễn Hoa thì cũng không tính cái gì. Nghe xong lời nói của Phùng Viễn Hoa, Bành Viễn Chinh liền trong lòng âm thầm cười lạnh, nhưng nét mặt không biểu hiện gì.
- Tôi biết Phùng lão, tôi trên TV có nhìn thấy qua. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Hắn nhẹ nhàng cười, nhưng lại hơi có chút cảm thán, lại hướng về phía Phùng lão:
- Tôi hiện tại biết rất rõ, ngài tìm tôi hẳn là có liên quan đến miếng ngọc bội.
Phùng Thiến Như ánh mắt hơi có chút né tránh, sâu kín thở dài:
- Đến nước này rồi, tôi nghĩ anh cũng nên hiểu rõ. Ba của anh chính là đứa con trai thất lạc của ông nội tôi. Anh chính là em họ của tôi. Nơi này là nhà của anh, ông bà nội là ông bà nội của anh, anh chẳng lẽ không nhận sao?
- Haha, chuyện này có lẽ như vậy. Nhưng đối với tôi mà nói thì rất đột ngột, có chút không tiếp nhận được.
Bành Viễn Chinh khẽ cười:
- Hơn nữa, chuyện này không phải là tôi có nhận hay không. Miếng ngọc bội đó là của các người thì sẽ để lại cho các người.
- Nói nghe hay thật!
Phía sau Phùng Thiến Như là Phùng Viễn Hoa đang cười khinh miệt. Giờ phút này không có bề trên, nhất là không có ông nội, y không cần che giấu điều gì.
- Kỳ thật, nếu Bành tiên sinh là người biết tự trọng, thì chuyến đi lần này không nên đến. Đương nhiên, nhận người thân là quyền tự do của anh, chẳng qua là cửa Phùng gia chúng tôi không dễ qua như vậy. Muốn cá chép hóa rồng thì hơi khó khăn đấy.
Phùng Viễn Hoa không mặn, không nhạt nói, chậm rãi bước đến gần Bành Viễn Chinh.
Phùng Viễn Hoa kỳ thật hiểu rất rõ, vật chứng vô cùng xác thực, Bành Viễn Chinh khẳng định là đứa cháu thất lạc của Phùng lão. Điều này là không thể sửa đổi. Chỉ cần Phùng lão an bài, lấy máu của Bành Viễn Chinh đến Mỹ là xét nghiệm DNA, sau khi có kết quả thì Phùng lão khẳng định là sẽ cho hắn trở về nhận tổ tông.
Y không thể ngăn cản, chỉ có điều y muốn dùng ngôn ngữ của mình để tận đi ý đồ của Bành Viễn Chinh, khiến Bành Viễn Chinh thẹn quá hóa giận, trước mặt Phùng lão biểu hiện không chịu nổi, thậm chí là tức giận ông cụ, từ đó lưu lại ấn tượng xấu. Cứ như vậy, cho dù Bành Viễn Chinh tiến vào Phùng gia, thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến địa vị dòng chính đời thứ ba của y.
Bành Viễn Chinh lẳng lặng nhìn Phùng Viễn Hoa, ánh mắt rất bình tĩnh. Một lát sau, hắn phát hiện vợ chồng Phùng lão đang chậm rãi đi đến thì lúc này mới thản nhiên nói:
- Tôi không phải là ngông nghênh, cũng không phải là người không biết liêm sỉ. Có vài thứ, không phải cậu hay tôi có thể quyết định được. Nhưng xin cậu nhớ kỹ, tôi không có ý định thấy người sang bắt quàng làm họ, trèo lên chức cao. Hơn nữa, cánh cửa Phùng gia rất cao, tôi trèo lên không nổi.
Phùng Viễn Hoa sắc mặt cứng đờ, đang muốn phản bác thì lại nghe phía sau truyền đến tiếng hừ nhẹ. Y hoảng sợ, nghe ra động tĩnh của ông nội thì lập tức quay đầu lại, vẻ mặt cung kính nói:
- Ông nội, sao ông lại ra đây? Ông phải về Đại Hồng Môn sao?
Phùng lão quét mắt nhìn Phùng Viễn Hoa, Phùng Viễn Hoa liền im lặng lui hai bước.