Cao Quan

Chương 226 : Xung đột kịch liệt

Ngày đăng: 00:56 20/04/20




Nhưng Vi Minh Hỉ đang sốt ruột vì vợ bệnh, cũng không giằng co với Hướng Thiếu Niên nữa, liền chạy lên lầu hai, gõ cửa văn phòng Hách Kiến Niên.



Hách Kiến Niên đóng cửa không ra, tâm trạng hết sức bực bội. Sự quật khởi của Bành Viễn Chinh ở thị trấn đã không thể ngăn chặn được nữa. Ông ta là Bí thư Đảng ủy, chợt trở thành vật bài trí, quyền lực sa sút, uy tín mất sạch, tương lai mờ mịt, đủ loại cảm xúc tiêu cực phức tạp quẩn quanh trong đầu Hách Kiến Niên.



- Ai? Vào đi!



Nghe có tiếng gõ cửa, Hách Kiến Niên bực mình nói.



- Bí thư Hách, xin lãnh đạo giúp cho, vợ tôi phát bệnh, tôi muốn nhờ thị trấn phái xe đưa đi bệnh viện.



Vi Minh Hỉ có việc cầu người, đương nhiên là phải hạ mình năn nỉ.



Nhưng Hách Kiến Niên đang bực bội, thấy Vi Minh Hỉ càng khó chịu, nhíu mày lạnh lùng nói:



- Hiện giờ thị trấn không có xe! Mấy lãnh đạo đều dùng xe đi công tác, không còn chiếc nào! Ông ra ngoài thị trấn mướn một chiếc mà đi!



Vi Minh Hỉ cắn răng nói:



- Bí thư Hách, tôi thấy trong sân còn mấy chiếc xe đang đậu, điều giúp tôi một chiếc đưa bà ấy đến bệnh viện, cả đi lẫn về chừng một tiếng đồng hồ!



- Đó không phải là xe của thị trấn, là xe của nơi khác đến thị trấn làm việc. Ông mau đi mướn xe đi!



Hách Kiến Niên tức giận phất tay.



Lửa giận chất chứa trong lòng Vi Minh Hỉ, không kìm nổi nữa, rốt cuộc bùng lên.



Ông ta đứng trong phòng làm việc của Hách Kiến Niên, giận dữ hét to:



- Hách Kiến Niên, mày đừng khinh người quá đáng! Lũ chúng bay là đồ khốn kiếp! Tao vừa mới lui, dùng chiếc xe một lát cũng không cho? Đồ chó má! Nếu không phải vì trong nhà có người bệnh, tao cần đến đây quỵ lụy van xin lũ khốn chúng mày sao?!



- Vi Minh Hỉ, mày mắng ai? Mày ồn ào cái gì? Xe của chính quyền thị trấn là tùy tiện muốn dùng thì dùng à?



Đột nhiên Hách Kiến Niên đập bàn, gào lên:



- Cút ngay!
- Hướng Thiếu Niên, Chủ tịch Vi là cựu lãnh đạo thị trấn, người nhà ông ấy bị bệnh, cần dùng xe, anh điều một chiếc xe đến bệnh viện, cho hai nữ nhân viên cùng đi, xem ông ấy có cần hỗ trợ gì không.



Bành Viễn Chinh nói một cách kiên quyết.



Hướng Thiếu Niên ấp úng:



- Chủ tịch thị trấn Bành…Bí thư Hách nói không điều xe cho ông ta, hơn nữa, ông ta vừa làm ầm ĩ cả buổi ở đây, ảnh hưởng rất không tốt!



- Hách Kiến Niên bảo anh làm gì thì anh cũng làm ư? Bảo anh nhảy lầu anh có nhảy không? Hướng Thiếu Niên, tôi không lặp lại lần thứ hai, đây là mệnh lệnh lập tức chấp hành! Nếu anh không làm, cái chức Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính, anh cũng không cần làm nữa!



Bành Viễn Chinh quát to trong điện thoại, hắn không kìm chế nổi nữa, nổi cơn lôi đình.



- Chủ tịch thị trấn Bành, sao lãnh đạo lại nói như vậy? Tôi không làm gì sai, lãnh đạo không ký, tôi làm sao điều xe được?



Hướng Thiếu Niên vừa bị Vi Minh Hỉ mắng chửi, còn đang ấm ức, giờ lại bị Bành Viễn Chinh quát mắng, cảm thấy nhục nhã, liền phản bác lại.



- Hướng Thiếu Niên, lúc anh dùng xe công, đã từng xin chữ ký lãnh đạo bao giờ chưa? Tôi phải nói sao anh mới hiểu được đây? Thôi được, tôi không cần nói với anh nữa. Điền Minh!



Bành Viễn Chinh hét lớn, khiến micro của điện thoại kêu ong ong.



Đầu kia điện thoại, Điền Minh nghe thấy, vội cầm lấy điện thoại, nhỏ giọng nói:



- Lãnh đạo, tôi nghe.



- Điền Minh, cậu và Lý Tân Hoa mang một chiếc xe chạy tới bệnh viện, xem Vi Minh Hỉ có gì cần hỗ trợ, lập tức gọi điện thoại cho tôi!



Bành Viễn Chinh nói xong, liền cúp điện thoại.



Vì tức giận, mặt hắn hơi đỏ lên. Hắn hiếm khi nổi giận đến mức đó, cũng không phải chỉ vì bênh vực kẻ yếu là Vi Minh Hỉ, mà còn vì cảm thấy không khí trong cơ quan thị trấn rất không ổn, cần phải chỉnh đốn đúng lúc. Như chuyện hôm nay chẳng hạn, thật ra Hướng Thiếu Niên là cán bộ trung tầng, hoàn toàn có thể tự xử lý, cựu lãnh đạo cần dùng xe, trong nhà có bệnh nhân cần hỗ trợ, điều ngay một chiếc xe đi, có phải mọi chuyện đều êm xuôi? Thế mà không giải quyết, phải đưa đến chỗ Hách Kiến Niên, để xảy ra chuyện đụng độ gay gắt như vậy mới hài lòng!



Về mặt nào đó mà xét, căn nguyên bùng nổ mâu thuẫn bắt đầu từ Hướng Thiếu Niên, chứ không phải do Hách Kiến Niên.



Đồng thời, hắn cũng từ chuyện nhỏ mà xảy ra xung đột này, phát hiện ảnh hưởng thâm căn cố đế của Hách Kiến Niên ở thị trấn. Mặc dù đối với bộ máy lãnh đạo, Bành Viễn Chinh hoàn toàn chiếm ưu thế và thế chủ động, Hách Kiến Niên rất khó lật người được thế cờ; nhưng, đối với các cán bộ bình thường của thị trấn, Hách Kiến Niên vẫn có uy tín rất lớn.