Cao Quan

Chương 227 : Quân tử không đoạt đồ quý của người

Ngày đăng: 00:56 20/04/20




Tòa nhà làm việc của tập đoàn Tín Kiệt cao tới mười sáu tầng. Ở thập niên 90, trong thành phố Tân An mà nói, thì nó tuyệt đối là tòa nhà cao nhất nhì thành phố. Độ cao này tương đương với khách sạn lớn Tân An.



Bành Viễn Chinh từ trên xe bước xuống, bước nhanh vào tòa nhà.



Vừa mới tiến vào đại sảnh đã thấy Hoàng Đại Long không kiên nhẫn đi qua đi lại. Y hẹn với Bành Viễn Chinh là ba giờ, nhưng hiện tại đã ba giờ hơn mà Bành Viễn Chinh vẫn chưa đến. Bành Viễn Chinh là một người rất coi trọng giờ giấc. Ở phương diện này gần như là cứng nhắc. Nếu đã hẹn giờ nào thì không bao giờ đến muộn. Nhưng hôm nay hắn lại đến muộn khiến cho Hoàng Đại Long có chút không ngờ.



- Anh tìm ai?



Một bảo an ngăn cản đường đi của Bành Viễn Chinh.



Đại sảnh của tòa nhà tập đoàn Tín Kiệt rất rộng. Ở chính giữa còn có lối đi nhỏ dùng để kiểm tra như ở sân bay. Ở bên ngoài, bảo an đề phòng nghiêm ngặt. Nhân viên bình thường của tập đoàn khi đi làm thì đa số thời gian đều ở bên trong.



- Tôi tìm Hoàng Đại Long.



Bành Viễn Chinh mỉm cười.



Người nhân viên bảo an trẻ tuổi liếc mắt nhìn Bành Viễn Chinh, thấy hắn ăn mặc cũng không sang trọng lắm, chỉ là bộ quần áo bình thường. Áo khoác màu đen, quần màu đen, giày thì chẳng phải giày hiệu, vừa thấy thì biết là chẳng phải tầng lớp có tiền. Mà hắn lại nói là đến tìm Hoàng Đại Long. Hoàng Đại Long ngày thường lui tới đối tượng không phú thì quý, chứ chưa từng nhìn thấy loại người như Bành Viễn Chinh.



Đối với quan lại thời nay, cách ăn mặc thể hiện thân phận của một người. Nhìn thấy Bành Viễn Chinh không có nét nào giống nhân sĩ thượng lưu, bảo an không tránh khỏi có chút khinh thị và hoài nghi, vì thế liền trầm giọng nói:



- Anh tìm Hoàng tổng của chúng tôi, vậy có hẹn trước hay không?



Bành Viễn Chinh mỉm cười:



- Có hẹn trước.



- Bên kia có điện thoại, anh hãy gọi cho trợ lý của Hoàng tổng. Nếu như quả thật là khách của Hoàng tổng thì cô ấy sẽ tiếp đón.



Bảo an nghiêm trang lãnh đạm nói, rồi chỉ vào cái điện thoại gần đó.



Bành Viễn Chinh thở phào một cái. Hắn cũng không để ý thái độ của bảo an. Đây cũng là chuyện bình thường. Chức trách của người ta, vả lại mình cũng chẳng giống kẻ có tiền, thì một hai câu nghi hoặc cũng chẳng sao. Cho dù là có vài phần "mắt chó nhìn người thấp" cũng không tránh được.




Bành Viễn Chinh chợt bị bức tranh chữ trên tường hấp dẫn. Hắn ở trong phòng khách ông nội cũng gặp qua một tác phẩm cùng phong cách, biết là tác phẩm nổi tiếng của nhà thư pháp những năm cuối đời nhà thanh Dương Thủ Kính. Tác phẩm của Dương Thủ Kính vừa có khí phách lại vừa có phong cách. Có thể nói là tác phẩm xuất sắc truyền lại cho đời sau.



Chỉ có điều Bành Viễn Chinh không biết đây là tác phẩm chính gốc hay là đồ sao chép. Lấy tài lực của Hoàng Bách Thừa, mua tác phẩm chính gốc đương nhiên là không thành vấn đề. Nhưng vấn đề mấu chốt ở chỗ, loại tranh chữ danh nhân không phải có tiền là có thể mua được, còn phải biết xem hàng nữa.



Thấy Bành Viễn Chinh đánh giá bức tranh chữ, Hoàng Bách Thừa khẽ mỉm cười:



- Viễn Chinh cũng biết về thư pháp à?



- Haha, bác Hoàng, đây là tác phẩm của đại sư Dương Thủ Kính. Nếu cháu nhớ không lầm, đằng sau nó còn vài câu "Dương thị nam nhi tảo tự lập, sự thành tu hạ khổ công phu. Yếu mộ cổ nhân dữ tiền hiền, tiền huyền lương lai trùy thứ cổ. Phát phấn thức biến thiên hạ tự, lập chí duyệt tận nhân gian thư..."



Hoàng Bách Thừa vỗ tay tán dương:



- Không tồi, không tồi! Viễn Chinh không hổ danh là sinh viên trường đại học hàng hiệu. Không giống như Đại Long không học vấn, không nghề nghiệp, chỉ biết ăn chơi tán gái.



- Bác Hoàng quá khen, chỉ là trùng hợp cháu có biết một chút về Dương Thủ Kính.



Bành Viễn Chinh ánh mắt thu hồi khỏi bức thư pháp.



Hoàng Bách Thừa con ngươi vừa chuyển, thản nhiên cười:



- Bác tuy rằng không có kiến thức bao nhiêu, nhưng mấy năm nay cũng nghiên cứu thi họa, tự hỏi cũng có chút tâm đắc. Khó mà gặp được một tiểu tri âm. Viễn Chinh, người nhận ra bút tích của Dương Thủ Kính không nhiều, bức thư pháp này tặng cho cháu.



Bành Viễn Chinh ngẩn ra, liên tục lắc đầu:



- Bác Hoàng, quân tử không đoạt đồ tốt của người khác. Nói sau cháu cũng là con cháu, chưa mua quà cho bề trên đã là thất lễ rồi, lại còn nhận quà tặng của bác Hoàng thì trông khó coi quá.



Hoàng Bách Thừa xoay chuyển ánh mắt, đột nhiên cười nói:



- Viễn Chinh, cháu còn chưa biết một câu khác "trưởng giả ban thưởng không dám từ?"