Cao Quan

Chương 246 : Muốn gặp một mình

Ngày đăng: 00:56 20/04/20




Rốt cuộc, Tạ Hồng Vệ điều người ở văn phòng Quận ủy đến hội trường điều chỉnh việc bố trí cũng đã xong. Bành Viễn Chinh chậm rãi đi vào hội trường, Tạ Hồng Vệ cười một cách nịnh bợ bước ra đón. Công tác ở văn phòng Quận ủy, "kiếm ăn" bên cạnh lãnh đạo, nếu nói Tạ hồng Vệ đã quen thói "chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng", thì "có thể lớn, có thể nhỏ" và "co được, giãn được", là một bản năng khác của loại người như y (sic!)



Tạ Hồng Vệ bất đắc dĩ phát hiện, vị Chủ tịch thị trấn Bành Viễn Chinh đồng cấp trẻ tuổi này có năng lực quá lớn, ngay cả Bí thư Tần cũng phải nhượng ba phần, bản thân mình kiêu căng ngạo mạn với hắn, để rồi một phen toát mồ hôi lạnh, mà bởi vậy sự bực bội cũng tan thành mây khói.



- Chủ tịch thị trấn Bành, hội trường bố trí như vậy đã được chưa?



Tạ Hồng Vệ cười nói.



Bành Viễn Chinh liếc nhìn Tạ Hồng Vệ, cười một cách lạnh nhạt. Kiếp trước, kiếp này, người như Tạ Hồng Vệ, hắn thấy đã nhiều, nếu y đã không vác mặt lên trời nữa, Bành Viễn Chinh cũng không muốn chấp nhặt với y làm gì.



Ánh mắt lạnh lùng của Bành Viễn Chinh lướt trên tường, thấy đã thêm mấy chữ thị trấn Vân Thủy, mà chương trình hội nghị cũng đã sửa lại một chút, báo cáo giới thiệu là Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Lý Tuyết Yến, Bành Viễn Chinh phát biểu chào đón, kế tiếp đến Chủ tịch quận Cố phát biểu, Bí thư Tần đọc diễn văn, Hoàng Bách Thừa, ông chủ tập đoàn Tin Kiệt phát biểu, cuối cùng là Phó chủ tịch thường trực thành phố Tiêu Quân nói chuyện.



Liên tiếp các lãnh đạo lên phát biểu, rõ ràng là hơi rườm rà. Bành Viễn Chinh cầm tờ chương trình hội nghị do Tạ Hồng Vệ đưa, nhíu mày nói:



- Chủ nhiệm Tạ, nhiều người phát biểu quá, sẽ làm thời gian buổi lễ kéo ra rất dài. Tôi đề nghị bỏ bớt hai mục.



Tạ Hồng Vệ giật thót, thầm nghĩ bỏ bớt hai mục, có nghĩa là Cố Khải Minh và Tần Phượng không thể lên phát biểu, lãnh đạo Quận ủy và lãnh đạo Ủy ban nhân dân quận phát biểu mà có thể tùy tiện bỏ thì bỏ ư?



Y khó xử, do dự nói:



- Chủ tịch thị trấn Bành, bỏ ai cũng không ổn.



Bành Viễn Chinh định nói gì đó, đã thấy Tần Phượng, Cố Khải Minh, Thì Đại Kiến và Mạc Xuất Hải, theo thứ tự đi đến.



Bành Viễn Chinh bỏ lại Tạ Hồng Vệ, bước tới cười nói:



- Làm lãnh đạo không được nghỉ ngơi rồi, hội trường vừa mới bố trí xong, các lãnh đạo thấy chỗ nào chưa phù hợp, xin chỉ thị để chúng tôi sửa lại.



Tần Phượng và Cố Khải Minh nhìn quanh, đều gật đầu tỏ vẻ hài lòng.



Cố Khải Minh thấy trên tường đã có sự thay đổi, không kìm nổi, quay lại liếc nhìn Mạc Xuất Hải, hai người nhìn nhau, mỉm cười hiểu ý.



- Được rồi, cứ như vậy đi.



Tần Phượng cười cười, nhìn Bành Viễn Chinh.



Bành Viễn Chinh cầm tờ chương trình hội nghị do Tạ Hồng Vệ soạn, đưa cho Tần Phượng, nói:
Tần Phượng rất đặt nặng con đường làm quan của mình. Mà hiện nay, việc lên chức Phó chủ tịch thành phố, là điều mà cô đã mong chờ rất lâu. Đột nhiên tin tức từ miệng Bành Viễn Chinh khiến cô hụt hẫng, cảm thấy hết sức bất an.



Cô muốn thử thăm dò Bành Viễn Chinh, lại không biết nên mở miệng như thế nào. Mà nói thẳng, lại có vẻ mất phong độ của một Bí thư Quận ủy kiêu ngạo.



Rất lâu sau, đợi cô ăn xong, Bành Viễn Chinh liền trả tiền. Tần Phượng theo phản xạ tự nhiên, đưa tay vào túi tiền của mình, chợt phát hiện trong túi của cô không có tiền, mà ví của cô lại để trên xe, thật ngượng ngùng.



Hai người rời khỏi phố quà vặt, đi ra đường cái.



Trên đường đi, Tần Phượng vẫn không nói gì.



Bành Viễn Chinh không còn kiên nhẫn, hắn vẫy một chiếc taxi, cười nói:



- Bí thư Tần, cô lên xe về đi, nghỉ ngơi sớm một chút.



Tần Phượng liền lên xe, nhưng cô sực nhớ mình còn chưa hỏi điều cần biết, hơn nữa trên người không có một xu, mặt đỏ lên, mở cửa gọi:



- Này, cậu cũng lên đi, chúng ta đi cùng.



Bành Viễn Chinh cũng không để ý, liền lên xe.



- Hai vị đi đâu?



Người lái xe tuổi trung niên quay đầu lại hỏi.



- Minh Hạc hoa viên.



Tần Phượng nhẹ nhàng nói.



Bởi vì là buổi tối, xe rất ít, nên lái xe chạy rất nhanh, chừng năm phút đã đến trước tiểu khu Tần Phượng ở.



Xe dừng lại, Tần Phượng hơi do dự, chợt quay lại nhìn Bành Viễn Chinh dứt khoát nói:



- Cậu theo tôi một chút, tôi có chuyện muốn nói.



Khóe miệng Bành Viễn Chinh hiện lên một tia tươi cười trào phúng, thầm nghĩ, rốt cục cô cũng sốt ruột, không thể chịu đựng được nữa rồi.