Cao Quan
Chương 245 : Năng lực quá lớn
Ngày đăng: 00:56 20/04/20
Tin tức tập đoàn Tin Kiệt đơn phương hủy bỏ lễ ký hiệp nghị hợp tác đến Ủy ban nhân dân quận, Cố Khải Minh nghe Mạc Xuất Hải báo tin xong, không hề tức giận hay lo lắng, ngược lại cười ha hả.
- Lão Mạc à, anh thấy ra điểm thú vị gì trong chuyện này không?
- Chủ tịch quận Cố, tôi đoán là vị Chủ tịch thị trấn Tiểu Bành của chúng ta ngáng chân văn phòng Quận ủy đây mà!
Mạc Xuất Hải cười nói.
Cố Khải Minh mỉm cười gật đầu:
- Tôi đã nói rồi, Thì Đại Kiến hơi quá đáng. Dù sao dự án này cũng là do Bành Viễn Chinh lập nên, quận tham gia vào, chẳng qua là một hình thức, chúng ta muốn tạo dựng hình tượng, đồng chí Viễn Chinh cũng muốn vài phần thể diện phải không nào? Nhìn cái bản mặt đắc chí của bọn họ, tôi cũng lười không muốn nói.
Cố Khải Minh ngoài miệng nói là Thì Đại Kiến, thật ra muốn ám chỉ Tần Phượng.
Mạc Xuất Hải cười cười, không dám nói xen vào.
- Được, chuyện này cũng không cần sốt ruột, tôi hiểu Bành Viễn Chinh mà, cuối cùng hắn sẽ xuất hiện thôi. Hắn sẽ cò kè mặc cả với vị lạnh lùng trên lầu kia, chuyện này sẽ lại đâu vào đó.
Cố Khải Minh cười phất tay:
- Lão Mạc, chúng ta đừng động, cứ an tâm xem trò hay đi.
Mạc Xuất Hải cười cười:
- Dạ, tôi hiểu.
Trên lầu. Trên khuôn mặt quyến rũ của Tần Phượng đầy vẻ bực bội và bất đắc dĩ, với thủ đoạn và sự sắc sảo của cô, làm sao không hiểu, việc tập đoàn Tin Kiệt đột nhiên bỏ ngang, là kết quả do Bành Viễn Chinh đứng sau lưng thao túng. Thậm chí, cô bắt đầu hoài nghi, Phó chủ tịch thành phố Mạnh Cường đột nhiên hủy không tới tham gia hoạt động, cũng có liên quan tới Bành Viễn Chinh.
Nhưng cô không thể nghĩ ra, vì sao Bành Viễn Chinh có thể có năng lực lớn đến như vậy. Cô vẫn thông qua những quan hệ khác nhau, tìm hiểu xuất thân gia đình và bối cảnh của Bành Viễn Chinh, Nhưng kết quả nhận được quá tầm thường: mồ côi cha, mẹ là công nhân bình thường của nhà máy cơ khí Tân An, tuy thuở nhỏ học giỏi toàn diện, thi đậu Đại học Kinh Hoa, nhưng chung quy vẫn là con cháu nhà dân thường.
Tần Phượng nhíu mày suy tư, nghĩ tới nghĩ lui lại nhớ tới việc Bành Viễn Chinh dám "giỡn mặt" và làm mình bị "nhục nhã", lập tức trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Một lúc lâu sau, cô bước ra văn phòng, gọi Thẩm Ngọc Lan ở phòng kế bến:
- Ngọc Lan, cô qua đây một chút!
- Được, tôi sẽ cho người sửa ngay.
- Ngoài ra, còn phải sửa lại thứ tự bàn ký tên. Ngày mai tuy Phó chủ tịch thành phố Mạnh Cường không tới được, nhưng Phó chủ tịch thường trực Tiêu Quân lại có mặt, cho nên phải đặt Chủ tịch thành phố Tiêu ở giữa.
Bành Viễn Chinh phất phất tay.
Tạ Hồng Vệ hơi hoảng sợ:
- Chủ tịch thành phố Tiếu muốn tới?
- Đúng vậy!
Tạ Hồng Vệ thở phào một cái, mặt đỏ lên, quay đi, đến khách sạn Bình An chỉ huy người bố trí lại hội trường.
Tạ Hồng Vệ đi rồi, Bành Viễn Chinh nhìn Thẩm Ngọc Lan mỉm cười, sau đó bước ra gõ cửa văn phòng Tần Phượng.
Thẩm Ngọc Lan nhìn theo bóng dáng Bành Viễn Chinh, bỗng nhiên phát hiện, vị Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi trước mặt, thật là thần thông quảng đại, năng lực quá lớn, lớn đến mức người ta không thể tưởng tượng.
Tần Phượng thấy hắn quay lại, gần như theo bản năng vội đứng lên, đây có thể là hậu quả do lần trước bị Bành Viễn Chinh "cả gan làm loạn" mà ra.
- Bí thư Tần, ngày mai Hoàng Bách Thừa tham gia hoạt động, hơn nữa Chủ tịch thành phố Tiêu cũng đến, cô chuẩn bị tinh thần đi nhé!
- Cái gì? Chủ tịch thành phố Tiêu muốn tới?
Tần Phượng chấn động, kêu lên một tiếng đứng dậy.
Tiêu Quân tới, là do lúc chiều Hoàng Bách Thừa đích thân mời. Hai người quan hệ cá nhân không tệ, nể mặt Hoàng Bách Thừa một chút cũng không mất mát gì. Hơn nữa, lần trước Tiêu Quân đã cùng Hoàng Bách Thừa đến thị trấn Vân Thủy khảo sát một lần về dự án này.
Bành Viễn Chinh nói xong, không nói lời thừa, quay người bước đi.
Đến lúc này, Tần Phượng đã hoàn toàn tỉnh ngộ: Hoàng Bách Thừa đích thân tham gia ký hiệp định hợp tác, mời Chủ tịch thành phố Tiêu tham dự, đều là chuyện do Bành Viễn Chinh sắp xếp ngay từ đầu, mà cái gọi là Hoàng Đại Long đột nhiên đi Hồng Kông, muốn hủy bỏ lễ ký hiệp định, cũng là Bành Viễn Chinh tung hỏa mù, làm trò bịp bợm.
Mình lại bị hắn chơi xỏ! Mặt Tần Phượng đỏ lên, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, oán hận giậm chân, tức đến run người.