Cao Quan

Chương 250 : Chạm mặt

Ngày đăng: 00:56 20/04/20




Hai người yên lặng ôm nhau. Một lát sau, Bành Viễn Chinh đẩy Phùng Thiến Như ra, định cầm bánh bao (1) lên nướng, đột nhiên khựng lại, đứng dậy lấy một đôi đũa, xiên chiếc đũa qua cái bánh bao mà nướng trên lò.



Phùng Thiến Như đỏ mặt, biết lời nói vừa rồi của mình khiến Bành Viễn Chinh ngại ngùng. Cô không muốn tình cảm của hai người có thể rạn nứt chỉ vì một chuyện vặt vãnh như thế này, cô ngẫm nghĩ một chút, dứt khoát đưa tay ra cầm lấy một cái bánh bao đã được nướng vàng giòn, bẻ một miếng đưa lên miệng ăn một cách nhỏ nhẹ. Chợt cô nhướng mày lên, ngạc nhiên nói:



- Anh Viễn Chinh, hương vị cũng khá ngon!



Bành Viễn Chinh cười ha hả:



- Đúng vậy, Thiến Như, cuộc sống ở đây hoàn toàn khác với cuộc sống ở Thủ đô. Có lẽ cuộc sống ở đây không an nhàn sung sướng nhưng rất phong phú. Thật ra anh cũng không biết,



Phùng Thiến Như khẽ cười, thè lưỡi gắt:



- Mặn quá đi! Em muốn uống nước!



Bành Viễn Chinh vừa định đưa cái ly của mình cho cô, chợt cười khổ, đứng dậy đẩy cửa, kêu to:



- Điền Minh, cậu sang đây một chút!



Điền Minh vội chạy tới:



- Lãnh đạo!



- Cậu lấy giúp tôi cái ly mới, rửa sạch nhé!



Hắn quay đầu lại, đã thấy Phùng Thiến Như cầm lấy cái ly của hắn, đưa lên miệng uống từng ngụm. Chỉ có điều, Bành Viễn Chinh pha trà khá đậm, vị đứng khiến cô hơi nhíu mày.



- Anh Viễn Chinh, đắng quá! Anh bỏ nhiều trà lắm hả? Em có mang đến cho anh mấy hộp trà, là bà nội đưa.



Phùng Thiến Như nói xong, liền mở túi xách của mình, lấy ra mấy hộp trà bà Phùng gửi cho cháu nội.



Trà của bà Phùng, hẳn là trà thượng hạng. Thật ra Bành Viễn Chinh cũng không chú ý lắm, trà ngon cũng uống mà trà bình thường, cũng uống được hết. Hắn nhận lấy mấy hộp trà, thuận tay để sang bên cạnh, cười nói:



- Bà nội cho trà ngon, anh càng không bỏ được thói quen uống trà.



- À, Thiến Như, anh dẫn em về nhà tắm rửa nhé! Rồi chúng ta ra ngoài ăn một chút.



Bành Viễn Chinh đứng dậy mặc áo khoác vào, lại dịu dàng giúp Phùng Thiến Như sửa sang lại khăn quàng cổ.



Hai tiếng "về nhà" của Bành Viễn Chinh khiến Phùng Thiến Như thoáng đỏ mặt, nhưng liền tiêu tan.



Cô đã sớm xem Bành Viễn Chinh là chồng của mình, lời nói thân mật này cũng phải tập làm quen dần.




- Đúng là không dễ dàng, những người có thể kiên trì ở lại thị trấn như cô ấy, không nhiều.



Nhưng Bành Viễn Chinh chợt nhận ra lời nói của Phùng Thiến Như có hàm ý khác, hắn giật mình: Sao Thiến như lại biết Lý Tuyết Yến là con lãnh đạo thành phố?



- Thiến Như, sao em biết?



Bành Viễn Chinh cười khổ.



Phùng Thiến Như cười khanh khách, khiến bộ ngực no đủ hơi rung lên, cô liếc nhìn Điền Minh đang chăm chú lái xe, sau đó ghé tai Bành Viễn Chinh khẽ nói:



- Lúc em đi, bà nội nói với em, là có một cô gái xinh đẹp rất thích anh. Ba nội nói nếu em không đến, anh sẽ bị người ta quyến rũ mất.



Bành Viễn Chinh hơi giật mình, lúng túng nắm lấy tay Phùng Thiến Như, định giải thích vài câu, nhưng vì trên xe nói chuyện không tiện, nên ra hiệu bằng mắt với Phùng Thiến Như, ý bảo lát nữa nói sau.



Phùng Thiến Như che miệng cười.



Điền Minh chạy xe khá nhanh, chẳng bao lâu đã tới nội thành. Điền Minh quay lại cười hỏi:



- Lãnh đạo về nhà hay là…?



- Về thẳng nhà.



Bành Viễn Chinh phất phất tay:



- Điền Minh, sau đó cậu mang xe về nhé!



- Dạ, lãnh đạo.



Điền Minh đáp. Chợt đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, là Hoàng Đại Long gọi tới.



Giọng Hoàng Đại Long sang sảng trong điện thoại:



- Người anh em, tối nay đi uống rượu, ca hát nhé! Tống Quả đã về, hộp đêm của tôi có mấy con nhỏ Tây ngon lành lắm, cậu có muốn không? Tôi đãi!



Giọng điệu "dâm đãng" của Hoàng Đại Long khiến Bành Viễn Chinh sởn gai ốc, hắn vội hạ giọng trách mắng:



- Hoàng Đại Long, anh nói lung tung cái gì vậy? Hôm nay tôi có việc phải về nhà, các anh đi chơi một mình đi!



(1) Nguyên văn Hán Việt là man đầu, tức bánh màn thầu, một loại bánh bao không nhân. Thông thường màn thầu không nhân, còn bánh bao có nhân ở trong. Tuy nhiên, ở một số vùng ở Trung Quốc, người ta không phân biệt như vậy mà màn thầu được dùng để chỉ chung cho cả loại có nhân hoặc không nhân. Ở đây, bánh man đầu của Bành Viễn Chinh chắc chắn là không nhân.