Cao Quan

Chương 251 : Thân phận chấn động (1)

Ngày đăng: 00:56 20/04/20




Ở bên kia, Hoàng Đại Long kinh ngạc buông điện thoại, nhìn Tống Quả đang đầy vẻ hưng phấn nằm trên sô pha, nhíu mày nói:



- Tống Quả, thái độ Viễn Chinh hơi khác lạ, tôi nói đãi tiệc "tẩy trần" cho cậu, hắn nói không có thời gian.



Lúc này Tống Quả đang rất vui vẻ.



Hoàng Oanh Oanh rốt cuộc đã bị thâm tình của Tống Quả lay động, vừa mới gật đầu đồng ý làm bạn gái y.



Hoàng Oanh Oanh toàn tâm toàn ý nhảy vào giới giải trí, trở thành một ngôi sao khiến người người ngưỡng mộ là ước mơ cháy bỏng của cô.



Nhưng khi cô thực sự dấn thân vào giới giải trí, mới phát hiện nó không hoàn toàn tốt đẹp như mình tưởng tượng. Các loại quy tắc ngầm, sự màu mè điệu bộ và thói đời, khiến cô thất vọng và chán nản.



Thông qua sự đầu tư của cha mình, cô có cơ hội nhận một vai nữ chính số hai trong một bộ phim, có sự tham gia của Chương Mộ Tình. Ở Giang Nam hơn một tháng để đóng phim, cô đã trải qua rất nhiều điều, từng chuyện, từng chuyện đã dần dần đánh tan giấc mộng của cô, cô cảm thấy bản thân mình không thích hợp với công việc này.



Hơn nữa, với khả năng của gia đình mình, cô cũng không cần phải buộc lòng níu kéo để giành lấy một chỗ đứng nào đó trong xã hội.



Hoàng Oanh Oanh nản lòng thoái chí, bỏ dở vai diễn, mà đoàn làm phim còn cầu không được, lập tức thay một diễn viên khác vào vai của Hoàng Oanh Oanh.



Trên chuyến xe lửa trở về Giang Bắc, Hoàng Oanh Oanh chấp nhận làm bạn gái của Tống Quả.



Nhà cô giàu có, lại là sinh viên học viện nghệ thuật, dung mạo hết sức xinh đẹp, đương nhiên có rất nhiều người theo đuổi. Nhưng chưa từng có ai chân thành thật sự như Tống Quả, trong tình cảm dành cho cô, không có bất kỳ ý đồ không tốt nào.



Hoàng Đại Long đương nhiên rất vui mừng cho hai người. Còn Hoàng Bách Thừa, lại càng cầu không được. Mặc dù ông ta coi như cũng có địa vị chính trị ở thành phố Tân An, nhưng doanh nhân dù sao vẫn là doanh nhân, có thể kết thông gia với Tống gia, vị thế của nhà họ Hoàng lại càng được nâng cao.



Lúc đầu Tống Bính Nam không tán thành con trai mình theo đuổi con gái nhà họ Hoàng, nhưng hai năm vừa rồi, ông ta thấy được sự si tình của Tống Quả, nên cũng xiêu lòng. Với địa vị và sự giàu có của nhà họ Hoàng, hai nhà cũng có thể tạm coi là môn đăng hộ đối.



Được sự cho phép của cha mẹ hai bên, rất nhanh, tình cảm của Tống Quả và Hoàng Oanh Oanh tiến đến mức cuồng nhiệt. Nếu không phải Tống Bính Nam quyết liệt phản đối, chắc chắn Tống Quả đã ở chung với Hoàng Oanh Oanh. Về phần Hoàng Bách Thừa, chuyện đó không quan trọng.



Thoạt trông, dường như tình cảm hai người tiến triển quá nhanh, trên thực tế, đó là do hai năm Tống Quả không sờn lòng theo sát Hoàng Oanh Oanh, nói rằng Hoàng Oanh Oanh không chút động tâm, là nói dối.



Nghe Hoàng Đại Long nói xong, Tống Quả không để bụng, cười cười:



- Anh cho rằng người ta là con ông cháu cha, cả ngày sống phóng túng như anh à? Hắn là Chủ tịch thị trấn, công vụ bận rộn, làm sao có thời gian chơi bời với anh? Vả lại, sau này anh nói chuyện đứng đắn một chút được không? Mở miệng ra là "mấy con nhỏ Tây", để Oanh Oanh nghe thấy, chắc chắn sẽ nổi giận.




- Hôn thê của Bành Viễn Chinh đến Tân An, cô ấy tên là Phùng Thiến Như. Phùng Thiến Như là cháu gái của Phùng lão ở Trung ương, là con gái của Chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch Quốc gia Phùng Bá Đào…



- Hả?...Phùng gia!



Hoàng Đại Long giật mình kinh ngạc, khóe miệng run lên.



Phùng gia ở Thủ đô! Tuy y không phải người trong quan trường, nhưng Phùng lão là một trong vài lãnh đạo chủ chốt của Trung ương, nắm trong tay vận mệnh Quốc gia, gia thế Phùng gia hết sức hiển hách, ai mà không biết?



Rốt cục Hoàng Đại Long hiểu được, vì sao hai cha con Tống Quả hết sức tôn trọng Bành Viễn Chinh, vì sao Bành Viễn Chinh có năng lực lớn như vậy, hóa ra hắn là cháu rể của Phùng gia!



Nhưng Tống Quả lại nói tiếp, khiến Hoàng Đại Long cả buổi vẫn không bình tĩnh lại được.



- Con trai thứ hai của Phùng lão bị thất lạc trong thời kháng chiến chống Nhật, là cha của Bành Viễn Chinh. Nói cách khác, Bành Viễn Chinh là cháu đích tôn, đời thứ ba của Phùng gia! Còn về thời điểm Phùng gia nhận lại Bành Viễn Chinh, tôi cũng không rõ. Hồi Tết vừa rồi, tôi và ba tôi đến Phùng gia chúc tết, đã thấy Bành Viễn Chinh ở đó, Chủ nhiệm Phùng còn bảo ba tôi chiếu cố Bành Viễn Chinh.



Cho nên, Đại Long, có thể quen biết và làm bạn với Viễn Chinh, là phúc của anh!



(1) Lã Động Tân người Hà Trung, họ Lã tên Nham, tự là Động Tân còn gọi là Thuần Dương kiếm khách. Ông là một trong bát tiên của Đạo gia gồm: Chung Ly Quyền, Lã Động Tân, Trương Quả Lão, Lý Thiết Quài, Lam Thái Hoà, Tào Quốc Cựu, Hà Tiên Cô và Hàn Tương Tử. Tương truyền ông chính là Hoa Dương Chân Nhân xuống trần đầu thai, trải qua kiếp nạn cuối cùng là ;Ái Tình; để đắc đạo.



Trên đường đi Lư Sơn tầm sư học đạo, Lã Động Tân vô tình bị lôi vào chuyện trừ yêu cứu tiểu thư của nhà Vương viên ngoại. Con yêu này chính là Hạo Thiên Khuyển của Nhị Lang thần Dương Tiễn. Bảo vật dùng để bắt yêu là một bức họa đồ, hễ dụ được nó nhảy vào họa đồ thì cuộn lại, có thể khiến nó xương cốt thành tro.



Lã Động Tân được giao nhiệm vụ giữ cửa, canh chừng bức họa đồ. Khi dẫn dụ được Hạo Thiên Khuyển nhảy vào bức họa, Lã Động Tân vội cuộn lại, nhưng được nửa chừng thì nghĩ tới chủ của nó là Nhị Lang thần nên lưỡng lự thả bức họa đồ xuống. Hạo Thiên Khuyển thoát ra liền quay sang cắn Lã Động Tân một cái rồi chạy mất.



Lã Động Tân vừa bị cắn đau vừa làm lỡ việc trừ yêu của người ta, đành phải ở lại nhà Vương viên ngoại canh chừng Hạo Thiên Khuyển. Sau nhờ Hằng Nga đưa tin, mời Nhị Lang thần xuống mới thu phục được nó.



Ngoài ra còn có một tích nữa là:



;Sau khi Lữ Đồng Tân thành tiên, một ngày đi qua sông thấy một người chết đuối. Ông ta liền vớt lên, giết một con chó, lấy tim thay vào cứu người đó. Người đó sống lại lại mắng ;Ta đang muốn chết, ông cứu ta làm gì?;.



Rồi ông lại lấy bùn đất nặn ra tim phổi bỏ vào bụng chó. Con chó sống lại lại cắn Lữ Đồng Tân.;



Người đời sau dùng tích ;chó cắn Lã Động Tân; này để chỉ bản thân vô duyên vô cớ gặp phải những chuyện không như ý, ách giữa đàng lại mang vô cổ, làm ơn mà mắc oán.