Cao Quan

Chương 254 : Kiêu ngạo, miệt thị chính là coi thường

Ngày đăng: 00:56 20/04/20




Hoắc Dương ngoài miệng thì xin lỗi nhưng trong lòng kỳ thật không phục lắm.



Không những là không phục mà trong mắt còn lóe lên một tia âm độc.



Y tuy rằng chỉ là một cán bộ cấp phòng của Cục công an thành phố, nhưng lại là bộ môn có nhiều quyền lực nắm trong tay. Người bình thường đều phải nể mặt y vài phần. Nhưng hôm nay lại bị ăn quả đắng trong tay một thằng tiểu tử.



Hơn nữa, còn bị chị họ mà ngày thường y kính sợ quát lớn vào mặt. Một chút nể mặt cũng không có.



Tuy nhiên, nếu không có Trương Mỹ Kỳ và Mạnh Cường thì không có y ngày hôm nay. Cho nên, mặc dù trong lòng rất bực bội nhưng cũng chỉ có thể ngăn cơn tức lại.



Càng thêm khiến y kỳ quái chính là Trương Mỹ Kỳ luôn bao che khuyết điểm, cũng chẳng phải là hạng người chí công vô tư, hôm nay đột nhiên lại có chút lễ ngộ với tên tiểu tử còn trẻ tuổi nên cảm thấy có chút quái lạ.



An Gia Bình kinh ngạc, hướng Mạnh Cường hỏi:



- Chú Mạnh, cô Trương, người kia là ai vậy?



Mạnh Cường mặt không biểu lộ thái độ, cũng không nói gì. Còn Trương Mỹ Kỳ thì nhướng mày, tùy ý giảng hòa, nhưng cố ý lảng tránh trả lời câu hỏi của An Gia Bình.



Bà tuy rằng không phải là hạng phụ nữ kín miệng. Nhưng đề cập đến Phùng gia và Bành Viễn Chinh thì không dám có bất luận một tiết lộ nào. Ngay cả Bành Viễn Chinh là cháu bên ngoại của Mạnh gia, bà cũng rất ít khi nói ra ngoài.



An Gia Lượng chen vào, tính nói "Đây là em họ của Mạnh Hiểu Quyên" thì lại bị bà xã mình kéo cánh tay. Y trong lòng chấn động, liền biến thành một câu nói khác:



- Vị này chính là Chủ tịch thị trấn Vân Thủy Bành Viễn Chinh. Nghe nói là cán bộ hậu bị trẻ tuổi nhất, có mối quan hệ với Ủy viên thường vụ, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tống.



An Gia Bình ồ lên một tiếng, cũng không để trong lòng. Chỉ là Chủ tịch thị xã thôi mà, cho dù có quan hệ với Tống Bính Nam thì sao? Hắn chung quy cũng không phải là con của Tống Bính Nam.



Hoắc Dương thì nhíu mày phiền lòng, cảm thấy bất mãn với chị họ mình, thầm nghĩ "Mình còn tưởng rằng có lai lịch lắm. Hóa ra chỉ là một Chủ tịch thị trấn nhỏ bé. Có Tống Bính Nam làm hậu trường thì ngon lắm sao?"



Mạnh Cường bước chân vào khách sạn. Ông ta khóe mắt lạnh lùng liếc nhìn Hoắc Dương. Hoắc Dương tuy rằng là em họ của Trương Mỹ Kỳ, nhưng nếu Hoắc Dương không có chừng mực, muốn trêu chọc Bành Viễn Chinh, không cần chờ Bành Viễn Chinh bắn ngược trở lại, vợ chồng chị họ y cũng sẽ không niệm tình, một cước đá văng.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, vẫn dừng bước chân.



Lúc này, Hoàng Đại Long ba người mới quay đầu lại nhìn vợ chồng Mạnh Cường và vợ chồng Mạnh Hiểu Quyên, còn có Hoắc Dương nữa.



Anh em Hoàng Đại Long đã biết thân phận đích thật của Bành Viễn Chinh, tất nhiên cũng biết hắn là cháu bên ngoại của Mạnh gia.



Phùng Thiến Như quay đầu lại hướng vợ chồng Mạnh Cường cười:



- Vợ chồng ngài cứ đi trước ạ!



Mạnh Cường xấu hổ cười, Trương Mỹ Kỳ thì tiến lên bắt tay Phùng Thiến Như. Nụ cười không che giấu được sự nịnh nọt khiến cho An Gia Bình và Hoắc Dương phải trợn mắt há hốc mồm.



- Thiến Như, không nghĩ lại gặp cháu ở đây. Mọi người đây là…



- Cháu và anh Viễn Chinh cùng ăn cơm với một vài người bạn.



Phùng Thiến Như vốn định gọi là cô chú, ít nhiều nể mặt vợ chồng Mạnh Cường, nhưng thấy sắc mặt âm trầm của Bành Viễn Chinh thì liền nuốt vào trong.



- Ồ, chúng ta cũng đến đây ăn cơm. Thiến Như à, nghe nói cháu ở Tân An một thời gian, có rảnh thì cùng với Viễn Chinh đến nhà chơi nhé.



Trương Mỹ Kỳ nắm lấy tay Phùng Thiến Như không buông. Phùng Thiến Như cười chậm rãi rút tay về, gật đầu vâng một tiếng.



- Thang máy đến rồi đây, mời mọi người đi trước.



Phùng Thiến Như lại lễ phép thúc giục một câu.



Mạnh Cường do dự một chút, hướng Phùng Thiến Như mỉm cười gật đầu, sau đó bước vào thang máy. Trương Mỹ Kỳ cũng theo sau bước vào.