Cao Quan
Chương 257 : Khủng hoảng kinh tế (Phần 1)
Ngày đăng: 00:56 20/04/20
Phùng Thiến Như đi theo Trương Mặc Nhiễm vào trong trường học. Cô trong lòng cũng rất rõ ràng, mình đến thị trấn cũng không thể ngày nào cũng ngồi lỳ trong phòng làm việc của Bành Viễn Chinh. Như vậy sẽ khiến cho người khác nói xấu. Nhưng nếu cô cứ ở lại thành phố một mình thì cũng cảm thấy rất buồn tẻ.
Nếu như vậy, không bằng ở trường học làm chút chuyện, coi như là thể nghiệm cuộc sống.
Thấy Phùng Thiến Như kiên quyết phải lập tức bắt đầu kiếp sống giáo viên tạm thời, Bành Viễn Chinh bất đắc dĩ, đành phải một mình trở về thị trấn.
Chử Lượng đứng trong sân, thấy hắn một mình trở về, thì không khỏi ngạc nhiên:
- Chủ tịch thị trấn Bành, Phùng tiểu thư đâu?
- Haha, cô ấy cùng với Trương Mặc Nhiễm đến trường học rồi. Tạm thời làm giáo viên vài ngày.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Cô ấy có bằng cấp lại có kinh nghiệm làm giáo viên. Hẳn là không thành vấn đề.
- Chủ tịch thị trấn Bành, như vậy cũng tốt. Khiến cho những đứa trẻ ở nông thôn tiếp xúc với Phùng tiểu thư thì cũng được mở rộng tầm mắt.
Chử Lượng cười nói.
Hai người đang nói chuyện với nhau thì Cổ Lượng từ trên lầu chạy xuống, từ xa đã hô to:
- Chủ tịch thị trấn Bành, vừa lúc tôi có việc tìm anh.
- Có việc gì?
Bành Viễn Chinh đột nhiên dâng lên một dự cảm không tốt.
Cổ Lượng chạy tới, nhỏ giọng vài câu bên tai Bành Viễn Chinh. Chử Lượng thấy mình chẳng có việc thì lên thẳng trên lầu.
Nghe xong lời Cổ Lượng, Bành Viễn Chinh sắc mặt liền biến đổi.
Bành Viễn Chinh cau mày, theo bản năng mà châm một điều thuốc, lâm vào trầm tư thật lâu.
- Tân Hoa, cô hãy gọi điện thoại thông báo cho tất cả các lãnh đạo của thị trấn đến phòng họp ngay.
Bành Viễn Chinh giọng nói trầm thấp. Lý Tân Hoa vội vàng đồng ý, rồi lại thuận miệng hỏi:
- Chủ tịch thị trấn Bành, Phó bí thư Lý bị bệnh, còn phải thông báo cho cô ấy chứ?
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng nói:
- Không cần, cứ để đồng chí Tuyết Yến dưỡng bệnh đi.
Mười phút sau, Bành Viễn Chinh sắc mặt ngưng trọng bước vào phòng họp. Chử Lượng và những người khác thấy hắn có vẻ mặt như vậy thì đều kinh ngạc, thầm nghĩ vừa rồi còn rất tốt, sao bây giờ lại như vậy? Đại khái chỉ có Cổ Lượng mơ hồ đoán ra được cái gì nên im lặng ngồi ở chỗ của mình.
Y và Hoàng Hà phụ trách hạng mục cải tạo phố buôn bán, tập đoàn Huệ Phong nhận thầu đột nhiên đình công, rút tài chính về, đối với hai người mà nói đương nhiên là rất mất hứng. Bọn họ vì hạng mục này mà tốn nhiều tinh lực và tâm huyết. Nếu hạng mục này nửa đường chết non, chẳng phải làm cho người ta buồn bực đến chết sao? Mắt thấy chiến tích chói mắt đến tay, nay sắp sửa tan thành bọt nước.
Bành Viễn Chinh chậm rãi bước lên đải Chủ tịch. Hắn yên lặng ngồi xuống, chăm chú nhìn mọi người, thật lâu không nói gì.
- Các đồng chí, hiện tại thị trấn chúng ta đang gặp phải nguy cơ thật lớn.
Bành Viễn Chinh liếc mắt nhìn Chử Lượng rồi nói:
- Vừa rồi, tôi và Hồ Tiến Học của tập đoàn Huệ Phong nói chuyện với nhau. Anh ta đã rút tài chính xây dựng phố buôn bán về. Vì sao lại như vậy? Bởi vì tập đoàn Huệ Phong tài chính đã xuất hiện vết nứt. Năm xí nghiệp dệt của tập đoàn đồng thời bị thua lỗ trên diện rộng. Đơn đặt hàng bị trả về. Tiền hàng lại khó thu, hàng hóa tồn đồng. Nếu cứ thế này thì chỉ sợ sẽ phá sản mà thôi.
Mọi người đều biến sắc.
Hạng mục phố buôn bán vừa mới đình công, tin tức chưa lan truyền nên rất nhiều lãnh đạo thị trấn cũng không biết.
- Cho nên, việc cấp bách đầu tiên của chúng ta là làm như thế nào để khôi phục xây dựng lại hạng mục này. Chúng ta đã làm ra động tĩnh thật lớn, đồng thời cũng tốn nhiều tinh lực, nhất là đồng chí Cổ Lượng và Hoàng Hà. Hai vị này ngày đêm đều dồn hết sức lực của mình cho hạng mục này. Nghi thức đặt móng đã có lãnh đạo thành phố đến tham dự. Nếu đình công như vậy thì chúng ta thật sự rất khó mà ăn nói với lãnh đạo và quần chúng nhân dân.