Cao Quan
Chương 258 : Khủng hoảng kinh tế (Phần 2)
Ngày đăng: 00:56 20/04/20
- Mọi người, nên làm cái gì bây giờ?
Bành Viễn Chinh phất tay.
Chử Lượng nhíu mày, trầm giọng nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành, Hồ Tiến Học này thật sự là xấu xa mà. Lúc đấu thầu, anh ta đã cam đoan như thế nào với thị trấn? Hiện tại thì tốt rồi, công trình vừa mới khởi công được hai ngày, thì anh ta liền rút lui. Không được, tuyệt đối không thể nhân nhượng. Tài chính xuất hiện vấn đề, nhưng không đến mức chỉ sau hai ngày là ngưng?
- Anh ta khẳng định là muốn chơi thị trấn chúng ta. Chủ tịch thị trấn Bành, các đồng chí, tôi đề nghị nên áp dụng một số biện pháp cứng rắn với Hồ Tiến Học. Khi đấu thầu cũng là anh ta, hứa hẹn cũng là anh ta, hiện giờ đình công cũng là anh ta. Đây là một hạng mục lớn, như thế nào nói đình công là đình công?
Hồ Tiến Học bởi vì khá ngạo mạn, rất ít khi đem lãnh đạo thị trấn để vào mắt. Cho nên đa số cán bộ đều không thích y. Bởi vậy, lời của Chử Lượng rất nhanh được nhiều người tán thành. Quý Kiến Quốc cũng phụ họa:
- Chính là như vậy! Chủ tịch thị trấn Bành, Phó bí thư Chử nói rất đúng. Cái người Hồ Tiến Học này tôi cũng khá hiểu biết. Người này là luồn lách lỗ hổng chính sách mà làm giàu, rất am hiểu đường ngang ngõ tắt. Thị trấn không thể để cho anh ta dắt mũi được.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, thản nhiên nói:
- Con người của Hồ Tiến Học như thế nào thì tạm không nói tới. Theo tôi được biết, anh ta cũng không có nối dối. Những xí nghiệp như bọn họ, tài chính một khi đứt đoạn, thì hậu quả rất nghiêm trọng. Lỗ hổng này không phải mấy chục vạn, mấy trăm vạn là có thể lấp lại được. Vấn đề mấu chốt hiện tại, không chỉ có tập đoàn Huệ Phong gặp phải mà các xí nghiệp dệt khác của thị trấn cũng đều đang lâm vào tình trạng khó khăn.
Bành Viễn Chinh nói như vậy, đám người Chử Lượng liền im bặt.
- Các đồng chí, tôi không phải là nói thay cho Hồ Tiến Học, mà trên thực tế tôi rất căm tức.
Bành Viễn Chinh thở dài nói:
- Nhưng chúng ta nhất định phải đối mặt với sự thật. Căn cứ vào phán đoán của tôi, Hồ Tiến Học ít nhất trong nửa năm sẽ không có năng lực xây dựng hạng mục phố buôn bán này. Cho nên chúng ta nhất định phải nghĩ cách khác.
- Mà khả thi nhất chính là đổi một nhà đầu tư khác. Như vậy, để tôi lập tức liên lạc với hai doanh nghiệp khác, tranh thủ sự ủng hộ của đối phương, khiến một xí nghiệp có thực lực nhận lại hạng mục này từ tập đoàn Huệ Phong. Nếu thật sự không được thì tôi sẽ liên lạc với tập đoàn Tín Kiệt, để cho công ty bất động sản của họ tham gia vào. Bất kể như thế nào, hạng mục này không thể nửa đường chết non.
Bành Viễn Chinh cười lớn.
- Chủ tịch thị trấn Bành, công tác chính phủ anh hẳn là nên tìm Chủ tịch quận Cố? Hai ngày nay sức khỏe Bí thư Tần không được tốt, vừa mới uống thuốc nghỉ ngơi xong. Anh có thể ngày mai lại đến?
Thẩm Ngọc Lan khóe miệng nhếch lên, hình như hơi có ý trào phúng.
Bành Viễn Chinh nhướng mày, thản nhiên nói:
- Chủ tịch quận Cố đến tỉnh học tập. Công tác này rất quan trọng, và rất khẩn cấp. Tôi nhất định phải giáp mặt báo cáo Bí thư Tần.
Nói xong, Bành Viễn Chinh tiến lên gõ cửa.
Thẩm Ngọc Lan một bước chắn trước mặt hắn, sẵng giọng nói:
- Anh sao lại như thế? Không phải nói với anh rồi sao? Bí thư Tần không được khỏe, ngày mai anh lại đến. Công tác khẩn cấp thì không phải một ngày là xong được.
Bành Viễn Chinh có chút căm tức nhưng lại không thể phát tác, chỉ phải kiên nhẫn giải thích nói:
- Phó chánh văn phòng Thẩm, thật sự là ngại quá. Chuyện này rất gấp, không thể đợi được.
Thẩm Ngọc Lan cau mày, vừa muốn nói gì thì đột nhiên cửa phòng Tần Phượng mở ra. Tần Phượng nét mặt tiều tụy hiện ra ở cửa, thản nhiên nói:
- Đồng chí Viễn Chinh tìm tôi có việc gì? Vào đi.
Bành Viễn Chinh không để ý đến Thẩm Ngọc Lan, xoay người bước vào văn phòng Tần Phượng, thuận tay đóng cửa lại.