Cao Quan
Chương 259 : Khủng hoảng kinh tế (Phần 3)
Ngày đăng: 00:56 20/04/20
Tần Phượng tựa lưng vào ghế, mệt mỏi nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, thân thể của tôi có chút không thoải mái. Đầu rất đau, lại còn sốt cao. Tôi chỉ có thể cho cậu mười phút thôi. Cậu ngồi xuống nói đi.
- Xin lãnh đạo thông cảm một chút, sự tình quả thật là rất gấp.
Bành Viễn Chinh không có ngồi xuống, đứng trước bàn làm việc của Tần Phượng cất cao giọng nói:
- Bí thư Tần, gần ba mươi xí nghiệp dệt ở thị trấn chúng tôi đang xuất hiện tình trạng ứ đọng hàng. Tài chính đứt gãy, sắp dẫn đến tình trạng phá sản.
Tần Phượng nhíu mày nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, không có nghiêm trọng như vậy chứ? Hiện tại tình thế kinh tế không được tốt lắm. Toàn bộ ngành dệt may trong nước đều ngừng trệ. Không cần nói đến thị trấn các người, ở thành phố cũng có rất nhiều xí nghiệp, bao gồm một số nhà máy quốc hữu đều xuất hiện vấn đề tương tự. Đây là cơn sóng nhỏ trong thị trường, rất bình thường. Đồng thời nó giống như khí hậu, chúng ta cũng không thay đổi được.
- Cho nên, cậu cũng đừng nên sốt ruột. Vấn đề xí nghiệp, vẫn là cần thị trường điều tiết. Cơ quan đảng chính chúng ta, có khả năng làm chính là thuận theo tình thế thị trường, cấp cho xí nghiệp trong ngoài một hoàn cảnh phát triển tốt đẹp. Vấn đề xí nghiệp dệt, lãnh đạo thành phố còn bất lực, huống chi là ở quận chúng ta.
- Bí thư Tần, không phải tôi nói chuyện giật gân. Tình huống thị trấn chúng tôi khác với thành phố và quận. Một phần ba xí nghiệp ở đây đều là xí nghiệp dệt. Lại đều là doanh nghiệp tư nhân nhỏ và vừa, khả năng chống lại thị trường là quá yếu. Không giống như những nhà máy quốc hữu to lớn, có chính sách quốc gia chống đỡ. Nếu chúng ta bỏ mặc, có lẽ chưa được nửa năm, toàn bộ sẽ phá sản đóng cửa. Cứ như vậy, không chỉ là kinh tế thị trấn Vân Thủy sẽ bị tổn thất mà còn có hàng vạn lao động thất nghiệp, tạo thành vấn đề xã hội nghiêm trọng.
Thấy Tần Phượng không coi trọng, Bành Viễn Chinh tiếp tục kiên nhẫn giải thích, tranh thủ sự ủng hộ của Tần Phượng.
Kỳ thật hắn trong lòng rất rõ ràng, Tần Phượng đứng ở góc độ toàn bộ khu, tất nhiên là sẽ không để mắt đến những xí nghiệp nhỏ ở thị trấn Vân Thủy. Cho dù là Bành Viễn Chinh có nhắc đến tình trạng nghiêm trọng thi cô nghĩ cũng không đến mức luống cuống tay chân.
Tần Phượng mệt mỏi phất tay:
- Đồng chí Viễn Chinh, tôi hiểu được sự khó xử của cậu. Đồng thời cũng rất tán thưởng việc cậu có trách nhiệm với công việc. Nhưng tôi vẫn nói như trước, kinh tế xí nghiệp dệt đình trệ, chúng ta không thể thay đổi được.
- Được rồi, tôi mệt muốn nghỉ ngơi. Cậu về trước đi. Chuyện này tôi đã biết, tôi sẽ nhắc tới trong hội nghị thường vụ quận ủy, tương lai cho dù có xảy ra vấn đề, cũng không phải công tác của mọi người.
Chuyến đến quận này, hắn cơ bản đã đạt được mục đích. Trong chính trị, chiếm thế chủ động thì sẽ có tính đột phá.
Hắn giờ phút có một dự cảm rất mãnh liệt. Lúc này đây, xí nghiệp dệt ở thị trấn Vân Thủy xuất hiện khốn cảnh, bất kể là đối với thị trấn Vân Thủy hay là dệt Phong Thái đều là một cơ hội tốt. Lúc này đây chính là một cơ hội, việc hợp tác có thể thành mặc dù nhìn qua có chút không thực tế.
Bành Viễn Chinh trở lại thị trấn, không nhìn thấy Phùng Thiến Như. Đã là giờ nghỉ trưa, nên hắn có chút lo lắng mà chạy đến trường trung học thị trấn Vân Thủy. Ông cụ gác cổng nhìn thấy Bành Viễn Chinh cũng không dám ngăn trở, để cho Bành Viễn Chinh vào cửa tìm người.
Bành Viễn Chinh chậm rãi đi dọc theo vườn trường vào dãy lầu dạy học, trực tiếp đến văn phòng của Trương Mặc Nhiễm. Đứng ở ngoài cửa, hắn vừa muốn gõ cửa thì chợt nghe bên trong truyền đến tiếng nói của Phùng Thiến Như.
- Hiệu trưởng Trương, tôi rất thích những đứa nhỏ này. Ngoại trừ dạy thay, tôi muốn sau giờ tan học tổ chức lớp học ngoại khóa. Tôi nguyện ý cùng bọn nhỏ giao lưu một chút.
Trương Mặc Nhiễm cười nói:
- Phùng tiểu thư, ý tưởng của cô rất tốt. Chúng tôi cầu còn không được. Nhưng tôi lo lắng như vậy có thể quá mệt mỏi hay không?
- Không quan hệ, dù sao tôi cũng nhàn rỗi, cùng một chỗ với mấy đứa nhỏ, tôi cảm thấy rất thoải mái.
Phùng Thiến Như cười vang. Bành Viễn Chinh liền gõ cửa phòng Trương Mặc Nhiễm.
Trương Mặc Nhiễm mở cửa ra, vừa thấy là Bành Viễn Chinh thì kinh ngạc cười nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành, sao cậu lại đến đây?
Bành Viễn Chinh hướng Trương Mặc Nhiễm cười, rồi nhìn qua Phùng Thiến Như:
- Thiến Như, em ăn cơm chưa?