Cao Quan

Chương 260 : Chủ tịch thị trấn tuy nhỏ, quyền lực không nhỏ

Ngày đăng: 00:56 20/04/20




Phùng Thiến Như mỉm cười, bước tới:



- Em ăn rồi. Ăn với các em học sinh.



Khuôn mặt tuyệt mỹ của Phùng Thiến Như ửng hồng, có thể thấy được, ở trường cô rất cao hứng. Bành Viễn Chinh cười nói:



- Anh sợ em chưa ăn cơm, định tới đây cùng em đi ăn một chút. Đi thôi, anh chưa ăn, em theo giúp anh ăn cho ngon miệng!



Trương Mặc Nhiễm đứng bên cạnh cười nói:



- Chủ tịch thị trấn Bành, cô Phùng dạy rất tuyệt vời, bọn trẻ rất thích, mạnh mẽ yêu cầu cô Phùng sau khi tan học, mở tiết học ngoại khóa để chúng nó được giao lưu với cô Phùng.



Bành Viễn Chinh hơi do dự, quay lại nhìn Phùng Thiến Như, Phùng Thiến Như cười:



- Em cảm thấy rất ổn, dù sao em cũng không bận việc gì, tiếp xúc, giao lưu nhiều với các em, nói cho các em hiểu thêm về thế giới bên ngoài, cũng rất tốt.



- Được rồi, nếu em thích, thì cứ làm đi.



Bành Viễn Chinh cười, nhìn Trương Mặc Nhiễm gật đầu, rồi nắm tay Phùng Thiến Như đi ra ngoài.



Tuy kinh tế thị trấn Vân Thủy phát đạt, nhưng dù sao vẫn là thị trấn. Trong đầu, học sinh luôn cố gắng học giỏi để thi vào đại học, nhất là trường danh tiếng như Đại học Kinh Hoa, rồi rời khỏi thị trấn tìm kiếm một tương lai tốt đẹp. Cho nên, đối với một giáo viên tạm thời tốt nghiệp Đại học Kinh Hoa như Phùng Thiến Như, chúng chào đón rất nhiệt tình, vượt ngoài dự đoán của Trương Mặc Nhiễm.



Rời trường, thấy vẻ mặt Bành Viễn Chinh hơi ngưng trọng, Phùng Thiến Như tò mò hỏi:



- Anh Viễn Chinh, hôm nay công tác không hài lòng sao? Có việc gì vậy?



- Ài…



Đối với Phùng Thiến Như, đương nhiên Bành Viễn Chinh không che giấu tình hình của mình, hắn nhẹ nhàng thở dài:



- Thị trấn gặp phiền phức rất lớn.



Hắn nói qua về tình hình cho Phùng Thiến Như rõ, rồi nói thêm:



- Anh nhất định phải nghĩ cách thay nhà đầu tư khác.



Phùng Thiến Như đáp:



- Vậy thì thay. Chuyện này vẫn thường xảy ra mà.




Hoàng Hà tiếp lời, tức giận nói:



- Chủ tịch thị trấn Bành, doanh nghiệp nhà nước luôn là như vậy, không được thì thôi, chúng ta đừng liên hệ với họ nữa.



Dù chúng ta đáp ứng yêu cầu vô lý của họ, họ cũng sẽ kéo dài việc xây dựng thật lâu, nếu làm không tốt, năm sau cũng chưa xong.



Bành Viễn Chinh thở ra một cái, nói:



- Đó là lời của người đứng đầu công ty?



- Tổng giám đốc công ty không gặp chúng tôi, chỉ phái một Phó tổng nói chuyện với chúng tôi. Chức không lớn, nhưng vô cùng kiêu căng ngạo mạn.



Cổ Lượng oán giận nói.



- Tổng giám đốc của họ có phải họ Tôn? Như vậy đi, lão Cổ, tôi nay anh mang ít lễ vật đến nhà của hắn ta một chuyến. Lát nữa tôi lên thành phố, tìm cách liên hệ ở trên, xem có thể lo liệu được không.



Bành Viễn Chinh cũng châm một điếu thuốc, nhíu mày nói:



- Thói đời bây giờ, làm cho người ta khó mà đường đường chính chính làm việc được!



Cổ Lượng cũng thở dài:



- Đúng vậy, Chủ tịch thị trấn Bành, nếu tìm được người có quan hệ với người đứng đầu của họ là tốt nhất, dù sao trong doanh nghiệp nhà nước, người đứng đầu có quyền quyết định hết mà!



Được, tối nay tôi đi một chuyến, tuy nhiên, Chủ tịch thị trấn Bành, hiện giờ chúng ta không có quỹ đen, kính phí này…



Cổ Lượng khó xử, hạ giọng nói.



- Khi nhập vào sổ sách, ghi thành khoản khác đi. Đây là vì chuyện công, không phải làm lợi cho riêng ai cả, nhưng nhớ bảo tài vụ dánh dấu riêng, cẩn tắc vô áy náy.



Bành Viễn Chinh phất tay. Hắn không muốn nói thêm về chuyện này, Cổ Lượng thấy vậy, nhìn Hoàng Hà, hai người cùng cáo từ rời khỏi.



Nhìn hai người rời đi, trong lòng Bành Viễn Chinh cảm thấy rất bực bội.



Tập đoàn Huệ Phong đã không còn khả năng xây dựng phố buôn bán, chỉ có thể đổi nhà đầu tư. Bành Viễn Chinh quyết định chọn một doanh nghiệp nhà nước thay thế, tuy doanh nghiệp nhà nước có hiệu suất không cao, nhưng hơn ở chỗ an toàn vững chắc.



Công ty xây dựng, phát triển và khai thác nhà ở đô thị là một doanh nghiệp trực thuộc Ủy ban Xây dựng thành phố, lúc trước họ có đến tham gia đấu thầu nhưng thị trấn đã chọn tập đoàn Huệ Phong, bây giờ tập đoàn Huệ Phong dừng công trình, thị trấn Vân Thủy tìm tới cửa, đương nhiên bọn họ sẽ tìm cách bắt bí.