Cao Quan
Chương 261 : Bức “vua” thoái vị?
Ngày đăng: 00:56 20/04/20
Chuyện này Bành Viễn Chinh dự đoán trước.
Hắn định tới tìm lãnh đạo Ủy ban Xây dựng, nhưng nghĩ lại, lãnh đạo Ủy ban Xây dựng lên tiếng cũng không chắc có hiệu lực thạt sự. Tuy là doanh nghiệp trực thuộc, nhưng công ty xây dựng độ thị này có quyền tự chủ quá lớn. Chỉ có lãnh đạo thành phố, nhất là lãnh đạo phụ trách về xây dựng ra mặt, mới có thể giúp được Bành Viễn Chinh, tiếp nhận công trình trong một thời gian ngắn nhất.
Lãnh đạo phụ trách xây dựng và quản lý đô thị là Phó chủ tịch thành phố Mạnh Cường.
Bành Viễn Chinh cau mày, nhấc điện thoại lên lại bỏ xuống. Thật ra hắn chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, Mạnh Cường lập tức sẽ đưa ra chỉ thị, công ty xây dựng đô thị kia cũng sẽ không dám dông dài.
Nhưng Bành Viễn Chinh thật sự không muốn cúi đầu trước Mạnh Cường. Đương nhiên, về phía Mạnh Cường, chỉ mong sao mình có thể giúp được Bành Viễn Chinh điều gì đó, nhưng trong thâm tâm Bành Viễn Chinh, luôn hết sức bài xích đối với Mạnh gia.
Do dự một lúc lâu, hắn quyết định để Lý Tuyết Yến ra mặt làm chuyện này. Lý Tuyết Yến là con gái của cựu Phó bí thư Thành ủy Lạc Thiên Niên, Lạc gia có mạng lưới quan hệ lâu năm ở Tân An, hẳn là Lý Tuyết Yến có biện pháp liên hệ với "trên".
Bành Viễn Chinh nhấc điện thoại lên gọi cho Lý Tân Hoa:
- Tân Hoa, cô cho người đi mua ít quà, lát nữa tôi lên thành phố thăm Bí thư Lý.
Lý Tân Hoa giật mình, ngoài miệng cười nói:
- Dạ, lãnh đạo, tôi lập tức đi mua ngay. Bí thư Lý bị bệnh, Ủy ban cũng phải đến thăm cô ấy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lúc này, Chử Lượng và Quý Kiến Quốc đã triệu tập các ông chủ của 30 xí nghiệp dệt do Hồ Tiến Học cầm đầu đến phòng hội nghị tọa đàm. Không khí trong phòng hội nghị rất căng thẳng, theo chỉ thị của Bành Viễn Chinh, Chử Lượng đại diện cho chính quyền thị trấn bày tỏ thái độ của chính quyền thị trấn.
- Mọi người im lặng, đừng nói nhao nhao lên như vậy! Đến nước này rồi, các vị còn có tâm trạng làm ồn ào sao?
Chử Lượng vỗ bàn một cái, lớn tiếng nói:
- Căn cứ chỉ thị của Chủ tịch thị trấn Bành và tinh thần hội nghị liên tịch của bộ máy Đảng chính thị trấn, để đối phó với nguy cơ kinh tế này, chính quyền thị trấn hy vọng thực hiện song song hai giải pháp.
Một là, mau chóng chuyển đổi mặt hàng sản xuất, xí nghiệp có điều kiện, có đường lối, phải khẩn trương tìm lối ra khác, tránh cho tổn thất nặng hơn. Nếu có dự án tốt, hãy tranh thủ thực hiện ngay. Tuy như vậy trước mắt tạm thời có thiệt hại, nhưng về lâu về dài, điều đó sẽ cứu sống xí nghiệp; hai là, chính quyền thị trấn đề nghị mọi người sáp nhập và chỉnh đốn lại xí nghiệp, hợp lại để tăng sức mạnh, tập trung ưu thế tài nguyên chống chọi lại nguy cơ thị trường. Chẳng hạn như mấy xí nghiệp liên hợp lại thành một công ty cổ phần, dựa vào liên hợp để giảm chi phí sản xuất…
Cảu Tam Lập, anh còn muốn nói gì nữa không?
Bành Viễn Chinh chỉ vào Cẩu Tam Lập, cao giọng hỏi.
Cẩu Tam Lập lúng túng, cười cười:
- Chủ tịch thị trấn Bành, tôi không có ý đó, chúng tôi chỉ nêu ra khó khăn, thỉnh cầu chính quyền trợ giúp, tuyệt đối không dám quấy rối lãnh đạo thị trấn!
- Vậy thì tốt!
Bành Viễn Chinh cười nhạt:
- Hiện giờ tôi lặp lại một lần nữa, nếu ai cảm thấy bản thân mình có thể vượt qua khó khăn, có năng lực tự cứu, cảm thấy việc làm của chính quyền thị trấn là bắt chó đi cày, xen vào chuyện riêng của người khác, thì có thể ra về. Chính quyền thị trấn sẽ không can thiệp.
Tôi cho mọi người một phút để suy nghĩ.
…
…
Nếu không ai đi, có nghĩa, mọi người vẫn chưa tìm được biện pháp. Như vậy, chúng ta bình tĩnh ôn hòa ngồi nói chuyện, xem bước tiếp theo nên làm như thế nào. Bí thư Chử, lão Quý, hai vị tiếp tục thảo luận với mọi người, tôi lên thành phố, xem có thể tranh thủ chính sách trợ giúp của thành phố hay không.
Bành Viễn Chinh nói xong, liền đứng dậy rời khỏi.
Hắn không nói với họ về kế hoạch nhờ tập đoàn dệt Phong Thái đến mua lại một số xí nghiệp nhỏ yếu để sáp nhập và cải tổ, bởi vì trong lòng hắn hiểu rõ, bây giờ còn chưa tới thời điểm thích hợp, nói ra, chắc chắn sẽ khiến cho mấy ông chủ xí nghiệp phản ứng tiêu cực.
Chờ đến khi bọn họ bị thị trường bức đến không còn đường lui, bọn họ sẽ đành phải đồng ý "thoái vị". Bành Viễn Chinh cười nhạt, ra khỏi phòng hội nghị.