Cao Quan

Chương 262 : Chuyện lớn

Ngày đăng: 00:56 20/04/20




Bành Viễn Chinh ngồi xe thẳng đến thành phố. Hắn chuẩn bị đến thăm Lý Tuyết Yến. Thứ nhất là để thăm bệnh, thứ hai là nhờ Lý Tuyết Yến nghĩ biện pháp đi ngõ sau thượng tầng một chút.



Xe bước vào khu nhà ở của gia đình Lý Tuyết Yến. Bành Viễn Chinh thẳng đến Lạc gia. Hắn đã tới một lần nên nhớ rất rõ. Hơn nữa trước cửa Lạc gia có hai cây quế. Tại đây đều là những biệt thự xây dựng vào năm đầu kiến quốc nên nhìn rất chói mắt.



Bành Viễn Chinh dẫn theo Lý Tân Hoa đi mua một ít đồ bổ dưỡng rồi đến trước cửa nhà Lạc gia, ấn vang chuông cửa. Chuông cửa vang lên cả nửa ngày, bên trong cũng không thấy động tĩnh. Ngay khi Bành Viễn Chinh nghĩ đến trong nhà không có ai, thất vọng chuẩn bị ra về thì đột nhiên trong sân truyền đến một giọng nữ mệt mỏi:



- Ai vậy?



Đúng là Lý Tuyết Yến.



Bành Viễn Chinh thở phào một cái:



- Tuyết Yến, là tôi, cô mở cửa với.



Trong sân lại tĩnh lặng như cũ.



Yên lặng vài phút, Lý Tuyết Yến mới đi dép lê ra mở cửa.



Lý Tuyết Yến sắc mặt rõ ràng có chút tái nhợt, mái tóc rối tung, trên người chỉ mặc chiếc áo ngủ màu đỏ, môi đều có chút khô nứt.



Bành Viễn Chinh nhìn cô, trong lòng khẽ run lên.



Hắn biết Lý Tuyết Yến khẳng định là có chút đau buồn, nhưng không nghĩ tới cô lại tiều tụy như vậy.



- Tuyết Yến, tôi đến thăm cô. Có khỏe hơn chút nào không?



Lý Tuyết Yến sâu kín thở dài, xoay người bước đến:



- Tôi không sao, công tác của thị trấn bận rộn, anh không nên đến.



Bành Viễn Chinh đi vào, phát hiện Lạc gia không có ai, dường như chỉ có một mình Lý Tuyết Yến ở nhà.



Lý Tuyết Yến cũng không quay đầu lại, một đường trở về phòng ngủ. Bành Viễn Chinh do dự một lát rồi cũng theo vào sau.



Phòng ngủ của Lý Tuyết Yến được bày trí rất gọn gàng. Một chiếc giường, một bàn trang điểm, một giá treo đồ, bên cạnh cánh cửa sổ sát đất là một chiếc ghế mây. Sàn nhà được trải thảm màu đỏ, bước lên mềm mại.



Lý Tuyết Yến chậm rãi leo lên giường, trùm chăn lại.



Bành Viễn Chinh có chút xấu hổ, đứng cũng không được mà ngồi cũng không xong. Rơi vào đường cùng, hắn đành đặt quà tặng vào một góc.



Lý Tuyết Yến nhẹ nhàng nói:



- Ở đây không có ghế, anh ngồi đỡ lên giường vậy.



- Anh cứ yên tâm, tôi không sao đâu, chỉ là có chút đau đầu, không muốn rời khỏi giường, chỉ muốn ngủ. Tôi nghỉ hai ngày rồi trở về làm việc. Anh không cần quá lo lắng, tôi không có yếu ớt như vậy đâu.



Lý Tuyết Yến nói xong, giọng nói không tự chủ được có chút ngẹn ngào. Cô quay đầu qua một bên, không kìm nổi nước mắt như mưa.




Hai bên sườn quốc lộ đều đông nghịt người. Ở giữa còn căng hai biểu ngữ "Chúng tôi muốn tiền lương, muốn có cơm ăn". Hai đầu quốc lộ không ít xe qua lại bị chặn. Hiện trường ồn ào náo nhiệt.



Bành Viễn Chinh vừa thấy loại tình huống này thì trong lòng đánh bộp một tiếng. Sự việc lớn như vậy, thị trấn có muốn áp cũng áp không được.



Lý Tân Hoa và hai người của phòng đảng chính đi tới. Bành Viễn Chinh lớn tiếng nói:



- Sao lại xảy ra chuyện như thế này?



- Lãnh đạo, cũng không biết tin đồn như thế nào, nói rằng các xí nghiệp dệt của thị trấn đều phải đóng cửa, khiến cho mọi người cảm xúc khủng hoảng lên. Ngay từ đầu là công nhân hai nhà máy dệt tập đoàn Huệ Phong ồn ào đòi tiền lương nhưng nhà máy không có đồng ý. Thế là bọn họ gây náo loạn, chưa đến nửa giờ thì các công nhân nhà máy dệt khác cũng đều tiếp cận lại khiến người tụ tập ngày càng nhiều.



- Hồ Tiến Học, Hồ Tiến Học đâu?



Bành Viễn Chinh gầm lên:



- Mau tìm Hồ Tiến Học đến cho tôi.



- Lão Quý, anh hãy lập tức gọi điện thoại cho quận ủy và UBND quận báo cáo, không cần che giấu gì cả.



Bành Viễn Chinh hô lên một tiếng. Quý Kiến Quốc biết sự tình khẩn cấp, cũng không dám chậm trễ, lập tức đi gọi điện thoại.



- Lão Ngô, mọi người phối hợp với người của đồn công an đến hiện trường để xem qua. Nhưng nói với các đồng chí, nhất định phải giữ vững, không có thái độ quá khích. Ngàn vạn lần đừng để xảy ra sự kiện đổ máu.



Ngô Minh Quánh và Thi Bình khẩn trương cùng người của đồn công an hướng đám người chạy đến. Trong nháy mắt đã bị dòng người bao phủ.



Những chiếc xe tải lớn đậu dài trên quốc lộ. Lái xe không kiên nhẫn ấn kèn xe vang dội. Bành Viễn Chinh trong lòng bực bội, trong nháy mắt đã bùng nổ đến đỉnh điểm.



- Lý Tân Hoa, cô đi tìm cho tôi cái loa khuếch đại âm thanh đến đây. Nhanh lên!



Bành Viễn Chinh vừa nói, vừa hướng bên kia chạy đến.



- Lãnh đạo…!



Lý Tân Hoa giơ tay muốn ngăn lại, nhưng lại thở dài đi tìm cái loa.



Bành Viễn Chinh đi đến đám người, thấy quốc lộ có một cái xe tải lớn đang đậu liền mang theo cái loa leo lên thùng xe, lớn tiếng nói:



- Tất cả các công nhân, tôi là Chủ tịch thị trấn Bành Viễn Chinh. Mọi người không cần ồn ào, trước nghe tôi nói một câu.



- Ngành sản xuất dệt may đang đình trệ, là xu thế chung của cả nước. Nhưng mọi người cứ yên tâm, mặc kệ xí nghiệp khó khăn cỡ nào, thị trấn đều phối hợp với xí nghiệp, nhất định phải cam đoan trả tiền lương cho mọi người. Nếu xí nghiệp nào nợ tiền lương, thị trấn nhất định sẽ xử lý họ.



- Chủ tịch thị trấn Bành, mấy tháng tiền lương thì không tính là cái gì. Nhưng nhiều nhà máy phá sản như vậy, chúng tôi sau này sẽ không còn công việc, như thế nào sống đây?



Cách đó không xa, những người công nhân hô to, chợt khiến cho những công nhân xung quanh cùng hưởng ứng.



Những người này hô lên, Bành Viễn Chinh trong đầu liền lập tức chấn động, ý thức được phong ba này khẳng định là có người sau lưng châm ngòi. Thậm chí là một tay đạo diễn.