Cao Quan

Chương 269 : Cố làm ra vẻ

Ngày đăng: 00:56 20/04/20




Về vấn đề thuốc lá, kỳ thật cũng không trách Bành Viễn Chinh được, cũng không oán Lý Tuyết Yến. Lẽ ra hắn bỏ ra hai bao thuốc lá loại tốt, dù sao đối phương cũng là lãnh đạo nhà đầu tư. Nhưng loại chi tiết nhỏ này, trên cơ bản đều là do Lý Tân Hoa lo liệu. Lý Tân Hoa không biết về thuốc, Điền Minh nói ngoài cửa hàng có bán loại thuốc mười đồng một gói cũng rất tốt. Y bình thường chỉ hút có hai đồng một gói thôi.



Đối với Điền Minh mà nói, mười đồng một gói thuốc đã là sang lắm rồi. Bởi vậy Lý Tân Hoa đã bảo Điền Minh đi mua hai gói thuốc.



Mà Lý Tuyết Yến thì không hút thuốc, lại càng chẳng biết về thuốc nên không chú ý đến vấn đề này.



Nhưng Lý Tuyết Yến sau khi thấy Liên Hoa Mậu ngồi xuống, không hề động đến thuốc trên bàn mà tự lấy thuốc của mình mà hút, cô lập tức hiểu được Liên Hoa Mậu là chê thuốc lá không ngon.



Tuy nhiên, Lý Tuyết Yến cảm thấy Liên hoa Mậu tật xấu cũng nhiều. Một phó chức một doanh nghiệp nhà nước, một tháng tiền lương chưa đến một ngàn thì hút thuốc loại tốt làm gì?



Không thể không nói, Liên Hoa Mậu ngay từ đầu đã có ấn tượng không tốt về thị trấn Vân Thủy.



Đầu tiên là Bành Viễn Chinh không có ra mặt tiếp đãi và nghênh đón. Thuốc lá tiếp đãi thì chẳng đúng cấp bậc, khiến y cảm thấy thị trấn Vân Thủy không đủ thành ý và tôn trọng. Bởi vậy khi nói chuyện không khỏi lộ ra vài phần kiêu căng và ngạo mạn.



- Liên tổng, đầu tiên tôi xin giới thiệu cơ bản tình huống của hạng mục này.



Lý Tuyết Yến mỉm cười rồi đem hạng mục cải tạo phố buôn bán ra nói qua một lần, sau đó chuyển sang lời khác:



- Nhà đầu tư lúc trước là tập đoàn Huệ Phong vì kinh doanh có vấn đề nên trước mắt tài chính bị đứt đoạn, vô lực tiếp tục gánh vác công trinh này. Đảng ủy thị trấn nghiên cứu và quyết định cũng trưng cầu ý kiến tập đoàn Huệ Phong, quyết đoán ngưng hẳn việc hợp tác.



- Đối với thị trấn mà nói, đây là một bài học. Chúng tôi hy vọng có thể cùng với quý công ty tiếp tục hợp tác, thông qua buôn bán vận tác, thực hiện hai bên cùng có lợi.



- Lúc trước, công ty xây dựng đô thị của chúng tôi đến đầu thầu nhưng không trúng. Tôi lúc ấy đã nói doanh nghiệp tư nhân không đáng tin cậy, sớm hay muộn gì cũng phải giao dự án này cho chúng tôi. Kết quả như thế nào? Có phải tôi nói trúng rồi hay không?



Liên Hoa Mậu hướng hai người đi theo mình, thản nhiên nói. Hai người kia liền khẩn trương cười xác nhận.



Hoàng Hà liếc nhìn Liên Hoa Mậu thầm nghĩ, thằng nhãi này đang cố làm ra vẻ.




- Bí thư Lý, tôi thấy họ rất mất hứng, dù nói như thế nào, cũng là lãnh đạo công ty xây dựng đô thị, hay là gọi Chủ tịch thị trấn Bành ra tiếp đãi một lúc?



Lý Tuyết Yến nhíu mày, nói:



- Chủ tịch thị trấn Bành đang vội vội vàng vàng, làm sao có thời gian tiếp bọn hắn ăn uống? Không nên chiều theo tật xấu của hắn!



Cổ Lượng cười khổ:



- Bí thư Lý, hôm nay hắn ta bới bèo ra bọ, tôi nghĩ là cố ý. Gọi Chủ tịch thị trấn Bành đến, hắn ta cũng là cán bộ cáp phó huyện mà, ít nhiều cho hắn ta chút mặt mũi đi!



- Cấp phó huyện cái cóc khô! Nhưng thôi, lão Cổ, anh gọi điện cho Chủ tịch thị trấn Bành đi, xem anh ấy có thời gian hay không, nếu có, thì tới ngồi một chút.



Tuy Lý Tuyết Yến khinh miệt Liên Hoa Mậu, nhưng ngẫm nghĩ một chút, vẫn đồng ý với đề nghị của Cổ Lượng.



Ai bảo thị trấn Vân Thủy có việc cầu người ta?



Cổ Lượng gọi điện cho Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh cùng với Thi Bình và Ngô Minh Quánh mới từ Tập đoàn Huệ Phong trở về, sau khi đã giải quyết ổn thỏa tình hình sau cuộc xuống đường của công nhân, rồi lại gọi điện báo cáo lên lãnh đạo quận, đang chuẩn bị ăn tô mì tôm, điện thoại của Cổ Lượng đã gọi tới.



Nghe Cổ Lượng nói xong, Bành Viễn Chinh nhướng mày, vẫn gật đầu:



- Được, lão Cổ, tôi lập tức đi qua tiếp đón một chút, xem ra người này rất làm bộ làm tịch, được rồi, có một số việc cũng không nên quá so đo.



Cổ Lượng cười khổ:



- Đúng, không nên so đo, chúng tôi chờ Chủ tịch thị trấn Bành đến!