Cao Quan
Chương 270 : Há miệng mắc quai
Ngày đăng: 00:56 20/04/20
Bành Viễn Chinh đẩy cửa vào, vẻ mặt tươi cười nói:
- Thật ngại quá, tiếp đón lãnh đạo công ty xây dựng đô thị không được chu đáo. Hôm nay thật sự là bận quá, tôi mới từ quận trở về. Tuyết Yến, vị này chính là Liên tổng à?
Lý Tuyết Yến cười nói:
- Ừ, vị này là Liên tổng, hai vị này là Giám đốc Hồ và giám đốc Đoạn.
- Xin chào Liên tổng. Cahof Giám đốc Hồ và giám đốc Đoạn. Mời ngồi, mời ngồi.
Bành Viễn Chinh đưa tay về phía Liên Hoa Mậu.
Liên Hoa Mậu cười lạnh nhạt, đưa bàn tay mềm nhũn bắt tay Bành Viễn Chinh, kiêu ngạo nói:
- Chủ tịch thị trấn Tiểu Bành bận rộn nhiều việc quá, xem ra chúng tôi tới không đúng lúc, gây thêm phiền cho các đồng chí.
Lời nói của Liên Hoa Mậu có hàm ý khác, hơi có vẻ châm chích, lại lạnh lạnh, ngang ngang làm người ta thấy không thoải mái.
Bành Viễn Chinh cười cười:
- Liên tổng sao lại nói như vậy, đây là lãnh đạo công ty tới giúp chúng tôi giải quyết khó khăn, chúng tôi hoan nghênh còn không kịp nữa là!
Liên Hoa Mậu chức không lớn, lại là người khá sĩ diện và có tư tâm rất nặng. Loại người như y, Bành Viễn Chinh làm người qua hai kiếp, đã gặp nhiều. chỉ có điều hắn không ngờ, một cán bộ xí nghiệp lại "làm bộ làm tịch" đến mức đó.
- Liên tổng, tôi kính anh một ly.
Bành Viễn Chinh thay thế vị trí chủ nhà của Lý Tuyết Yến.
Bành Viễn Chinh bưng ly rượu lên, nhưng Liên Hoa Mậu lại lạnh nhạt phất tay:
- Kính rượu không uống. Quy tắc trong mâm rượu của Tân An chúng ta là, đến muộn bị phạt ba chén. Hôm nay Chủ tịch thị trấn Bành đến chậm, uống rượu phạt trước rồi nói sau.
- Đúng vậy, phải phạt rượu!
- Phạt rượu, rồi chúng tôi lại uống!
Liên Hoa Mậu đứng dậy, phẩy tay bỏ đi.
Hai người kia cũng vội đuổi theo, tiệc rượu tan một cách không vui.
Bành Viễn Chinh thấy Cổ Lượng và Hoàng Hà chạy theo tiễn, cũng không ngăn cản.
- Tuyết Yến, người cô gặp là gã này?
- Không, tôi đến gặp Tôn Kiến Côn, người đứng đầu. Cũng thật lạ, Tôn Kiến Côn hứa với tôi rất hay ho, không ngờ…
Lý Tuyết Yến thở dài:
- Để tôi đi tìm gặp Tôn Kiến Côn.
- Thôi, Tuyết Yến, mấy người này không thấy lợi không làm đâu. Được, tôi có cách rồi.
Trong đôi mắt Bành Viễn Chinh hiện lên làn ánh sáng khác thường.
Hắn và Lý Tuyết Yến sóng vai ra khỏi khách sạn, Hoàng Hà và Cổ Lượng chờ ở cửa.
- Bọn họ đi rồi?
Bành Viễn Chinh hờ hững hỏi.
- Vâng, cũng trở mặt. Tôi thấy người này không tới bàn chuyện hợp tác, mà là đến để ăn nhậu.
Cổ Lượng thở dài:
- Mất toi một buổi từ sáng đến trưa, còn tốn một bữa rượu.
- Há miệng mắc quai, y sẽ hối hận!
Bành Viễn Chinh lơ đãng khoát tay.