Cao Quan
Chương 271 : Tứ lạng bạt thiên cân
Ngày đăng: 00:56 20/04/20
- Lão Cổ, chiều nay anh lên thành phố, trực tiếp gặp Phó chủ tịch thành phố Mạnh Cường, ông ta phụ trách mảng xây dựng đô thị. Anh báo cáo cụ thể tình hình dự án này với ông ấy, sau đó có thể quay về.
Bành Viễn Chinh nói một cách bình thản.
Cổ Lượng ngẩn ra, chợt cười khổ:
- Chủ tịch thị trấn Bành, làm sao tôi có thể gặp được Chủ tịch thành phố Mạnh? Tôi chỉ là một cán bộ cấp phó phòng, Phó chủ tịch một thị trấn, muốn báo cáo công tác với Phó chủ tịch thành phố, người ta không đồng ý, tôi cũng đành chịu!
- Không sao đâu. Anh đến tìm thư ký của ông ấy, nói là ở thị trấn Vân Thủy, muốn tìm Chủ tịch thành phố Mạnh báo cáo công tác, ông ấy sẽ tiếp anh.
Bành Viễn Chinh nói xong, liền bỏ đi.
Cổ Lượng và Hoàng Hà mở to mắt nhìn nhau, không biết rốt cuộc trong hồ lô của Bành Viễn Chinh có bán thuốc gì. Cổ Lượng quay lại nhìn Lý Tuyết Yến, lại cười khổ:
- Bí thư Lý, cô xem, chuyện này là thế nào đây?
Lý Tuyết Yến nhướng mày, nhìn theo bóng dáng Bành Viễn Chinh, nhẹ nhàng nói:
- Nếu Chủ tịch thị trấn Bành nói như vậy, anh cứ làm theo lệnh là được. Nếu Chủ tịch thành phố Mạnh không tiếp, thì anh quay về vậy.
Dứt lời, Lý Tuyết Yến đuổi theo Bành Viễn Chinh.
Hoàng Hà nhún vai, mỉm cười:
- Lão Cổ, đi thôi. Lãnh đạo đã chỉ thị, anh không đi sao được? Tuy nhiên, trước khi đi, anh nên làm cho tỉnh rượu, uống ly nước trà, ăn thanh kẹo cao su gì đó, đừng để cả người hôi mùi rượu, khiến lãnh đạo thành phố khó chịu!
Cổ Lượng thở dài:
- Đừng trêu tôi nữa…Cũng không hiểu là Chủ tịch thị trấn Bành nghĩ như thế nào…
- Được rồi, anh đừng nghĩ ngợi lung tung, đi thử xem là biết chứ gì? Hơn nữa, có khi Chủ tịch thị trấn của chúng ta nổ cho vui đâu? Cho nên, tôi đoán, hẳn là lãnh đạo đã liên hệ trước rồi, bây giờ phái anh đi báo tỉ mỉ tình hình.
Hoàng Hà vỗ vỗ vai Cổ Lượng:
- Đi thôi, làm cho giã rượu!
- Chủ tịch thị trấn Bành, trời lạnh quá, chúng tôi chỉ uống chút rượu cho ấm thôi!
Trọng Tu Vĩ cười lạnh vỗ vỗ tay:
- Quan uy lớn quá, quả nhiên là Chủ tịch thị trấn Bành tiếng tăm lừng lẫy!
Đúng đó, rượu đã uống vào, hưởng lạc cũng đã hưởng rồi, sao, mày muốn cái gì? Bố đây không trễ nãi công việc là được!
Đột nhiên Trọng Tu Vĩ đập bàn:
- Đừng có đứng trước mặt bố mày mà thể hiện quan uy!
Bành Viễn Chinh nhíu mày:
- Anh là bố ai? Cái miệng ăn nói cho sạch sẽ một chút!
Bành Viễn Chinh mang theo một bụng tức giận tới đây. Hắn vừa nghe Quý Kiến Quốc kể lại hành động của Trọng Tu Vĩ, liền giật mình. Hiện giờ, công nhân các nhà máy dệt đang hoảng sợ bất an, trấn an còn chưa xong, sao lại dùng biện pháp cứng rắn như vậy được? Một khi khiến công nhân phản ứng quyết liệt, chắc chắn chính quyền thị trấn không chịu nổi.
Tính cách Trọng Tu Vĩ vốn nóng như lửa, hơn nữa nốc rượu vào, làm sao còn coi một Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi như Bành Viễn Chinh ra gì. Y xì một tiếng đầy khinh miệt:
- Miệng bố không sạch sẽ đấy, mày có thể làm gì được nào?
Nói xong, Trọng Tu Vĩ vung tay xô Bành Viễn Chinh, như vừa rồi đẩy Chử Lượng.
Trong mắt Bành Viễn Chinh lóe lên một tia sáng ngời, thân hình nhanh nhẹn né sang một bên, tránh thế công của Trọng Tu, rồi thuận thế bắt lấy cánh tay Trọng Tu Vĩ, sử dụng thế tứ lạng bạt thiên cân của Thái Cực Quyền, dùng sức kéo một cái, Trọng Tu Vĩ chưa kịp phản ứng, đã bị quăng ngã chỏng gọng.
Trọng Tu Vĩ dũng mãnh thô bạo gặp phải đối thủ chân chính. Tra Anh Nghị và mấy cảnh sát trợn mắt há mồm mà nhìn Cục trưởng Trọng bị vị Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi "quăng" ngã xuống đất, sau đó lại thẹn quá hóa giận, bò dậy, muốn vật Bành Viễn Chinh để cả hai cùng té, nhưng không đụng được ngay cả vạt áo của hắn.
Trước sau ngã sấp xuống hành lang lạnh lẽo ba lần, mặt mũi bầm dập, rốt cuộc Trọng Tu Vĩ biết, mình đã gặp phải cao thủ rồi.
Lý Minh Nhiên hầm hầm đi vào đồn công an thị trấn, nhìn về phía Trọng Tu Vĩ đang đứng đờ người ra đó, hét lớn:
- Trọng Tu Vĩ, cậu thật sự là làm Cục mất hết mặt mũi mà! Cho cậu đến thị trấn Vân Thủy để làm gì? Đến để công tác hay là đến để làm trò lưu manh? Hả?