Cao Quan

Chương 278 :

Ngày đăng: 00:56 20/04/20




- Lẽ ra Tiểu Hồng làm việc không tệ lắm. Nhưng cô ấy có thể đảm nhận được cương vị này hay không thì tôi đến thị trấn thời gian cũng ngắn, nên không thể nói được nhiều.



Ngô Minh Quánh thăm dò nói.



Bành Viễn Chinh trầm ngâm một chút. Hắn trong lòng biết rõ, đây không chỉ là liên quan đến mặt mũi của Thành Tài Tuấn mà còn liên quan đến thể hiện của Ngô Minh Quánh. Ngô Minh Quánh nếu đã mở miệng thì thuyết minh mối quan hệ giữa y và Thành Tài Tuấn không tồi. Nếu chính mình trực tiếp cự tuyệt, hiển nhiên sẽ lảm Ngô Minh Quánh bị mất mặt.



- Tiểu Hồng hiện tại cứ chủ trì công tác của phòng Tài chính. Cứ để cô ấy làm thêm một thời gian, chờ qua tết âm lịch thì thị trấn sẽ nghiên cứu lại.



Tuy rằng Bành Viễn Chinh không có trực tiếp gật đầu, nhưng câu trả lời này xem như là đã nể mặt Ngô Minh Quánh rồi. Ngô Minh Quánh trong lòng cảm giác rất thoải mái, sau đó tiếp tục báo cáo với Bành Viễn Chinh công tác trước mắt của khu sản nghiệp.



Ngô Minh Quánh xem ra, điểm này của Bành Viễn Chinh mạnh gấp mấy trăm lần so với Hách Kiến Niên. Tuy rằng sự cứng rắn so với Hách Kiến Niên thì còn kém, nhưng lại có phần độc đoán hơn. Trong rất nhiều thời điểm, hắn sẽ cho cấp dưới uy quyền, đồng thời suy tính đến ích lợi của trợ thủ mình. Không giống như Hách Kiến Niên, những gì ưu đãi đều dành cho mình.



Ngô Minh Quánh đi rồi, Mẫn Diễm và Mạc Thư Bình lại vào báo cáo công tác. Sau khi cùng hai người này bàn bạc xong thì đã hơn 12h trưa. Lý Tân Hoa mang đồ ăn từ căng tin lên cho Bành Viễn Chinh, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn, dịu dàng nói:



- Lãnh đạo, hôm nay tôi bảo căng tin làm món thịt kho tàu cho lãnh đạo. Còn có canh gà nữa. Gần đây lãnh đạo vất vả rồi, nên bồi bổ lại.



- Cảm ơn. Tuy nhiên, về sau đừng bảo căn tin làm cho tôi bữa ăn như thế này nhé. Nếu để các đồng chí và lãnh đạo khác biết được thì không tốt đâu.



Bành Viễn Chinh cười, tiếp nhận cặp lồng, vừa muốn ăn cơm thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Là điện thoại di động của hắn.



Lý Tân Hoa thấy hắn nghe điện thoại thì khẩn trương lui ra ngoài.



- Alo, xin lỗi ai đầu dây vậy?



- Anh Viễn Chinh, là em.



Trong điện thoại truyền đến giọng nói mềm mại của Phùng Thiến Như.



- Thiến Như, em đi chơi ở tỉnh có vui không?



Bành Viễn Chinh cười:



- Ăn cơm chưa? Anh đang ăn cơm.
- Chuyện cô được điều nhiệm làm Trưởng ban quản lý khu Cao cấp hiện đại, trong hội nghị thường vụ đã có sự tranh luận và đã bị gác lại. Cô vẫn tiếp tục làm Bí thư Quận ủy, Cố Khải Minh vẫn là Chủ tịch quận.



Tần Phượng khóe miệng run run một chút, trong lòng như trút được gánh nặng. Cô không phải hoài nghi lời nói của Bành Viễn Chinh. Cô biết Bành Viễn Chinh quan hệ với Tống Bính Nam rất thân thiết. Nếu hắn nói như vậy, khẳng định việc điều chỉnh cán bộ của Thành ủy đã có sự thay đổi. Tin tức này sở dĩ cô không nghe thấy là bởi vì cô không có tâm trạng muốn nghe.



Đối với cô mà nói, đây là một chuyện như từ trên trời rơi xuống. Sắc mặt của cô từ âm u chuyển sang trời quang mây tạnh. Nhưng Bành Viễn Chinh lại nói ra một câu khiến cô cảm thấy kinh hãi.



- Xin chúc mừng Bí thư Tần được thăng quan.



Tần Phượng trong lòng nhảy dựng, không kìm nổi lại nói một câu:



- Tin tức này là cậu từ đâu mà có? Tin tức của cậu có đáng tin không?



Tần Phượng chiếc áo ngủ thật không có cài kín cổ áo. Cô vội vàng tiếp cận lại, thân mình hơi chồm tới, khó tránh khỏi liền lộ ra bộ ngực đẫy đà trắng mịn và không che lấp được cảnh xuân.



Bên trong không ngờ lại không có gì!



Bành Viễn Chinh ánh mắt xẹt qua khe hở của cặp tuyết lê trắng toát kia, mơ hồ có thể thấy ở giữa gợn sóng thật lớn, thì liền khẩn trương ngồi nghiêm chỉnh lại, chuyển ánh mắt đi, ngừng lại bản năng gần như nguyên thủy của mình.



Nhưng Tần Phượng quả nhiên không có chú ý tới động tác nhỏ này của Bành Viễn Chinh. Cô trước sau vội vàng truy vấn:



- Cậu rốt cuộc có nói hay không?



- Cương vị thật ra không có gì biến hóa. Vẫn là Bí thư Quận ủy. Tuy nhiên….



Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng cười, nhấn từng chữ một:



- Ủy viên thường vụ thành ủy, Bí thư quận ủy Tân An.



- Ủy viên thường vụ thành ủy!



Bành Viễn Chinh trầm giọng nói, nhưng lại khiến cho Tần Phượng trong đầu nổ vang, giống như sấm sét. Gương mặt của cô dại ra, kinh ngạc nhìn Bành Viễn Chinh, hơn nửa ngày vẫn chưa khôi phục lại tinh thần.