Cao Quan

Chương 279 :

Ngày đăng: 00:56 20/04/20




Ủy viên thường vụ thành ủy tuy rằng là hư chức, nhưng đối với Tần Phượng mà nói thì đây là một chuyện rất đáng vui mừng. Cô gần như không tin nổi vào lỗ tai của mình.



- Cậu không nên gạt tôi.



Hơn nửa ngày Tần Phượng mới lấy lại bình tĩnh, thấp giọng nói, hai má đỏ ửng lên.



- Tôi đặc biệt chạy đến đây, cũng không phải là để lừa dối lãnh đạo. Tôi làm sao mà dám chứ?



Bành Viễn Chinh cười ha hả:



- Không biết tin tức này của tôi có khiến Bí thư Tần lấy lại tinh thần hay không?



- Cậu nói cho tôi biết, tin tức này là từ đâu? Loại chuyện này không thể ăn nói lung tung.



Tần Phượng liền khôi phục lại lý trí và sự bình tĩnh của một người phụ nữ trong quan trường. Cô biết Bành Viễn Chinh sẽ không lấy loại chuyện này để nói giỡn với cô. Nhưng cô chút cũng không thể tin rằng đây là sự thật.



Huống chi, đề bạt lên làm Ủy viên thường vụ thành ủy, như thế nào bản thân lại không biết. Không cần nói đến việc tỉnh tìm nói chuyện, tối thiểu Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham cũng phải có sự ám chỉ nào đó.



Cô ngồi ở vị trí Bí thư quận ủy, miễn cưỡng xem như là đã tham gia vào quyền lực cao tầng. Nguyên nhân chính là như thế, cô mới hiểu được, một Ủy viên thường vụ thành ủy và một cán bộ cấp Phó giám đốc sở cương vị thực chức là có ý nghĩa như thế nào?



Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham sau khi đến nhận chức từng ám chỉ với cô. Mà cô cũng lựa chọn việc đứng về phía Đông Phương Nham. Đông Phương Nham tiến cử cô là việc rõ ràng, nhưng lướt qua cấp huyện cục thì không phải Đông Phương Nham có thể làm chủ. Lần trước cạnh tranh chức Phó chủ tịch thành phố thất bại, không phải Đông Phương Nham không vì cô mà xuất lực mà chính là hữu tâm vô lực.



Đối với cá nhân cô mà nói, cô biết rõ chính mình ở tỉnh không có bối cảnh và hậu trường, nên không có khả năng có người sẽ nói cho mình. Bành Viễn Chinh đột nhiên nói cô được làm Ủy viên thường vụ thành ủy, cô có cảm giác giống như là miếng bánh từ trên trời rơi xuống.



Cô nhìn Bành Viễn Chinh, trong lòng tuy rằng muốn biết đáp án nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra nghiêm túc và bình tĩnh.



Bành Viễn Chinh cười thầm trong lòng, biết đây là thời điểm để gia tăng lợi thế chính trị cho mình. Nếu muốn cho Tần Phượng kiên định vì mình mà làm thiết bị che mưa che gió, có mối quan hệ với Tống Bính Nam không chưa đủ mà hắn nhất định phải cho Tần Phượng biết phân lượng của hắn.



- Buổi chiều hôm qua, trong hội nghị thường vụ Tình ủy nghiên cứu về vấn đề điều chỉnh cán bộ, ở tỉnh chuẩn bị đề bạt một số cán bộ cấp Phó giám đốc sở. Bí thư Tần là một trong số đó. Nguồn truyện: Truyện FULL



Bành Viễn Chinh mỉm cười phất tay, lấy ra một điếu thuốc, thấy Tần Phượng không có phản đối, thì lúc này mới nói tiếp:



- Cô không cần hoài nghi. Tuy rằng sự việc vẫn còn chưa được xác định, nhưng tôi nghĩ Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy rất nhanh sẽ tìm Bí thư Tần nói chuyện. Bởi vì Bí thư Tần nhậm chức là do Bí thư Tỉnh ủy Từ đề danh.
Tần Phượng ngẩn ra, theo bản năng mà quay đầu vào phòng khách. Lúc này Bành Viễn Chinh lại chủ động đi vào cửa, rồi đóng cửa lại.



Tần Phượng không kìm nổi lui về phía sau nửa bước, trầm giọng nói:



- Cầm túi xách của cậu rồi về đi.



Bành Viễn Chinh cười, bước đến sofa, lấy cái túi xách của mình, nhưng vẫn không có rời khỏi, mà đứng tại chỗ cười nói:



- Bí thư Tần, chuyện xí nghiệp dệt Phong Thái, vẫn mong lãnh đạo giật dây bắc cầu giùm.



Bành Viễn Chinh trở lại lấy túi xách, đồng thời đột nhiên nghĩ tới một vấn đề quan trọng. Việc hợp tác với xí nghiệp dệt Phong Thái hẳn là nên quyết định trước khi Cố Khải Minh về lại quận. Nếu không khẳng định sẽ gặp phải sự cản trở từ Cố Khải Minh.



Tần Phượng cau mày:



- Trước đừng vội, chờ tôi suy xét rồi nói sau.



- Còn suy xét cái gì nữa. Lãnh đạo hôm nay cho tôi câu trả lời chắc chắn đi. Giúp hay là không giúp?



Bành Viễn Chinh đứng trước mặt Tần Phượng nói.



- Giúp, nhưng cậu hãy về trước, ngày mai chúng ta sẽ bàn bạc lại trong văn phòng của tôi.



Tần Phượng thật sự là không chịu nổi cái nhìn của Bành Viễn Chinh, nên đành chấp nhận.



Bành Viễn Chinh cười ha hả:



- Cám ơn lãnh đạo đã chiếu cố. Hôm nay lãnh đạo vui như vậy, chi bằng mời tôi bữa cơm ăn mừng nhé?



- Cút!



Tần Phượng nghiến răng nói. Bành Viễn Chinh cười vang rồi lách qua người cô, đi ra cửa.