Cao Quan
Chương 296 :
Ngày đăng: 00:57 20/04/20
Bành Viễn Chinh thấy bộ dáng cô như vậy, biết là cô không muốn người khác thấy mình cùng ăn cơm với hắn.
Dù là một phụ nữ độc thân, một Bí thư Quận ủy, hay một người sắp trở thành Ủy viên thường vụ Thành ủy, tâm trạng của cô là có thể hiểu được.
Bành Viễn Chinh biết vậy, cũng không vạch rõ chân tướng, chỉ cười nói:
- Bí thư Tần, tôi đã đặt chỗ rồi.
- Tốt.
Tần Phượng gật đầu.
Đầu những năm 90, hừng hực khí thế cải cách và mở cửa, trong bối cảnh các giá trị và tập quán tiêu dùng Tây phương như ong vỡ tổ ùa vào trong nước, rượu vang đỏ và cơm Tây trở thành thứ được giai cấp tiểu tư sản thành thị thích nhất. Đương nhiên còn có ca hát khiêu vũ và các điểm ăn chơi trụy lạc. Mặc dù thành phố Tân An là một thành thị cấp ba, các quán cơm Tây, cà phê và vũ trường vẫn mọc lên như nấm.
Trong nhà hàng đã kín chỗ, trên cơ bản đều là các đôi tình nhân ngồi bán cách ly.
Tần Phượng tới bàn Bành Viễn Chinh đặt, vừa định ngồi xuống, đột nhiên nhướng mày, hơi do dự.
Chỗ ngồi này, âm nhạc này, phong cách này, từ đầu đến cuối đều toát ra không khí hẹn hò của tình nhân, bản thân mình là một cán bộ lãnh đạo cùng cấp dưới ăn cơm, trong trường hợp thế này, chưa nói đến xấu hổ hay không xấu hổ, một khi có người bắt gặp, thì thật sự khó mà giải thích được.
Tần Phượng bực mình, trừng mắt nhìn Bành Viễn Chinh, nghĩ là hắn cố tình chọn chỗ này.
Bành Viễn Chinh nhún vai, cười khổ nói:
- Bí thư Tần, tôi cũng lần đầu đến nhà hàng này ăn cơm. Ha ha, dù sao cũng chỉ là ăn bữa cơm, thôi kệ đi?
Tần Phượng hơi do dự, cau mày nhưng vẫn ngồi xuống, ít nhiều có vẻ không được tự nhiên.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, vẫy tay về phía một nữ nhân viên mặc đồng phục màu đen, rồi ngồi đối diện với Tần Phượng.
- Xin hỏi quý khách gọi món gì ạ?
Nữ nhân viên phục vụ chừng mười tám tuổi, dáng điệu thanh tú, lộ vẻ thuần hậu. Xem ra cô ta mới từ nông thôn ra thành phố làm công, trên người còn đọng lại vẻ chất phác, nói tiếng phổ thông cũng không được chuẩn lắm.
Bành Viễn Chinh cười, vừa định nói gì đó, chợt nghe cô phục vụ chủ động giới thiệu:
- Thưa quý khách, nhà hàng chúng tôi có suất ăn dành cho những đôi tình nhân, giá cả phải chăng, miễn phí hay ly cà phê, hay là mang cho hai vị hai suất?
Trịnh Anh Nam nắm tay Bành Viễn Chinh, trong đôi mắt đẹp lóe ra tia sáng khác lạ.
(1) Đây là hai câu trong bài Kim lũ y (Tên một điệu nhạc cổ) của Đỗ Thu Nương, một phụ nữ có tài ca múa và làm thơ thời Đường, không rõ ngày sinh ngày mất, bà được Đường Hiến Tông (778 – 820) phong làm Thu Phi.
Kim lũ y
Khuyến quân mạc tích kim lũ y
Khuyến quân tích thủ thiếu niên thì
Hoa khai kham chiết, trực tu chiết
Mạc đãi vô hoa không chiết chi
Dịch Nghĩa:
Áo kim tuyến
Khuyên anh đừng tiếc áo thêu vàng
Khuyên anh hãy tiếc thời niên thiếu
Hoa nở đáng bẻ thì bẻ ngay
Đừng chờ hoa rụng bẻ cành không
(Tạm dịch)
Áo vàng chàng chớ tiếc chi,
Xin chàng hãy tiếc xuân thì chóng qua
Yêu hoa xin kíp bẻ hoa,
Kẻo khi hoa rụng xót xa muộn màng!