Cao Quan

Chương 297 :

Ngày đăng: 00:57 20/04/20




- Anh…anh chính là Bành Viễn Chinh?



Trịnh Anh Nam ngạc nhiên nói, thanh âm hơi có chút nóng bỏng.



Ạch! Bành Viễn Chinh khẩn trương rút tay ra khỏi bàn tay nhỏ bé của đối phương, thầm nghĩ khi nào mình lại trở thành người nổi tiếng? Ở quán cơm tây ăn một bữa cơm cũng gặp phải người hâm mộ?



Ba chữ "Bành Viễn Chinh" trong quan trường thành phố Tân An đích xác đã có sự nổi tiếng. Nhưng nói ở đời thường hoặc các lĩnh vực khác thì chưa chắc có nhiều người biết. Hắn dù sao cũng không phải là minh tinh hoặc nhân vật của công chúng. Cho dù là có thời điểm dư luận chú ý nhưng rồi cũng lãng quên nhanh.



Mà Trịnh Anh Nam và chồng của cô Tiểu Lưu rõ ràng không phải là cán bộ cơ quan.



- Bành tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.



Tiểu Lưu nhiệt tình bắt tay Bành Viễn Chinh, lực bắt rất mạnh. Điều này làm cho Bành Viễn Chinh cảm giác được sự nhiệt tình của anh ta hơi lớn nên có chút kinh ngạc.



Trịnh Anh Nam cười hì hì:



- Chị, ánh mắt của chị không tồi đấy.



Tần Phượng đỏ cả mặt, rồi lại cau mày nói:



- Anh tử, không phải như em nghĩ đâu. Chị và đồng chí Viễn Chinh là bàn công việc, vừa lúc cũng chưa ăn cơm, nên cùng nhau đến đây ăn một bữa.



Tần Phượng càng giải thích thì Trịnh Anh Nam khóe miệng lại cười càng mờ ám.



Không có ai hiểu người chị họ này hơn cô. Chị cô không chỉ quen thói lãnh đạo, mỗi tiếng nói, mỗi cử động đều rất kiêu ngạo. Trong chuyện tình cảm bởi vì chịu nhiều thương tổn nên đâm ra căm ghét đàn ông. Cho nên mới sống độc thân nhiều năm như vậy. Nhưng hôm nay lại cùng với một người đàn ông dùng cơm, lại chọn địa điểm này, xem ra là lần đâu tiên có được như vậy.



Điều này đến tột cùng có ý nghĩa gì thì không cần nói cũng biết.



Tần Phượng biết hôm nay có giải thích như thế nào cũng không được. Cô cố gắng áp chế cảm xúc xấu hổ của mình, thản nhiên cười nói:



- Được rồi, đồng chí Viễn Chinh, hôm nay nói chuyện đến đây thôi. Có chuyện gì thì ngày mai đến văn phòng tôi nói tiếp. Anh tử, mọi người ăn cơm chưa? Tôi có việc xin phép đi trước.



Nói xong, Tần Phượng lấy áo khoác và túi xách của mình, chuẩn bị rời đi.



Trịnh Anh Nam ôm lấy cánh tay của chị họ, mỉm cười duyên dáng nói:
- Chị, không hát à? Chị vốn xuất thân là một ca sĩ chuyên nghiệp mà.



Tần Phượng kiên quyết lắc đầu:



- Chị không hát đâu. Mọi người hát đi.



- Vậy thì uống rượu!



Trịnh Anh Nam lại rót rượu cho Tần Phượng.



Tần Phượng có chút không tình nguyện chạm cốc với Trịnh Anh Nam. Trịnh Anh Nam nhíu mày cười khổ:



- Chị, chị cứ thoải mái đi, đừng tỏ vẻ mình làm cán bộ nữa. Chị nếu cứ như vậy thì đàn ông nào cũng bị chị dọa chạy mất đấy.



Tần Phượng xấu hổ trừng mắt nhìn Trịnh Anh Nam



- Đừng đoán mò, chị đã nói với em bao nhiêu lần rồi. Chị và cậu ta chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới. Như thế nào lại có khả năng?



- Có gì là không có khả năng chứ?



Trịnh Anh Nam ghé sát vào:



- Chị tuổi đã không còn nhỏ nữa, cũng nên tìm người đàn ông khác. Chị chẳng lẽ không muốn có con sao? Về sau chị già rồi, lại cô độc thì ai chăm sóc chị?



- Nghe em khuyên một câu đi, đừng cố chấp như vậy.



Trịnh Anh Nam lời còn chưa nói xong thì chỉ thấy sắc mặt của Tần Phượng tái nhợt, mắt đỏ ngầu như muốn khóc thì biết rằng mình trong lúc vô ý đã chạm phải vết sẹo trong lòng Tần Phượng, liền hoảng sợ ôm chặt lấy Tần Phượng, dịu dàng an ủi:



- Chị, em xin lỗi, em không phải cố ý, chị đừng giận em.



- Em nói như vậy thật sự là đáng chết.



Bành Viễn Chinh ngạc nhiên nhìn qua hai người.