Cao Quan

Chương 303 :

Ngày đăng: 00:57 20/04/20




Khi đại hội bổ nhiệm chấm dứt thì Phùng Thiến Như đã từ núi quay trở lại.



Vương An Na và Vương Bưu dù sao cũng không yên tâm vì công tác của công ty, nên quyết định kết thúc chuyến tham quan Tân An. Phùng Thiến Như cũng không cưỡng ép lưu lại, trực tiếp lái xe đưa hai người đến nhà ga, nhìn hai người Vương An Na và Vương Bưu bước lên xe lửa thì lúc này mới quay trở lại thị trấn Vân Thủy.



Cô đậu xe trong sân cơ quan thị trấn Vân Thủy, ngne một số cán bộ thị trấn nói rằng, bây giờ thị trấn đang tổ chức đại hội bổ nhiệm. Lãnh đạo quận ủy đang tuyên bố Bành Viễn Chinh được bổ nhiệm làm Bí thư Đảng ủy. Cô ngẫm nghĩ một chút liền trực tiếp lái xe vào trường trung học thị trấn Vân Thủy.



Đây là chiếc xe việt dã mà Hoàng Đại Long đưa tới cho Phùng Thiến Như làm phương tiện đi lại. Phùng Thiến Như biết mình ở lại Tân An cũng cần có phương tiện di chuyển nên không từ chối.



Cô cũng không phát giác được có một chiếc xe Audi màu đen đang theo sát đằng sau cô. Nếu cô để ý một chút thì cũng không khó phát hiện. Chiếc xe này kỳ thật đã theo cô từ khi còn ở núi.



Buổi chiều, trời lạnh nên mọi người đều trốn trong nhà, người đi lại rất thưa thớt. Rất nhiều cửa hàng đều kéo màn, nhìn không thấy một bóng người nào.



Phùng Thiến Như đậu xe vào trong sân trường trung học thị trấn Vân Thủy, khoác chiếc áo khoác thật dày, chào hỏi ông cụ gác cổng rồi bước vào trong trường.



Phùng Thiến Như dạy học ở đây cũng được một khoảng thời gian, tạo được tình cảm rất tốt với mọi người. Tính cách cô ôn hòa, xinh đẹp, lại là sinh viên hàng hiệu từ thủ đô tới. Hơn nữa cô còn là vị hôn thê của Chủ tịch thị trấn Bành, ở trong trường, bất kể là giáo viên hay là học sinh đều rất thích cô.



Chiếc xe Audi màu đen kia cũng dừng lại. Từ trên xe nhảy xuống một chàng thanh niên dáng người cao gầy, đeo một chiếc kính râm, khoác áo gió màu đen, chiếc khăn choàng cổ màu trắng và đi đôi dày da bóng loáng.



Chàng thanh niên này bước vào, gõ cửa phòng bảo vệ trường trung học thị trấn Vân Thủy. Ông cụ canh cổng từ trong phòng nhô đầu ra, liếc mắt nhìn một cái, thấy chàng thanh niên này ăn mặc không tầm thường thì giọng điệu mới hòa hoãn trở lại:



- Cậu tìm ai? Trường học đang trong giờ học, người ngoài không thể vào.



Chàng thanh niên tháo mắt kính xuống, khẽ mỉm cười, nhìn Phùng Thiến Như đang đi lên lầu, nhẹ nhàng nói:



- Thưa bác, cho cháu hỏi một chút, vị tiểu thư vừa rồi là giáo viên dạy ở đây phải không?


Y cảm thấy những gì mình nói không có gì là không đúng. Còn đám học sinh xung quanh thì đỏ mặt lên. Nhất là những nữ sinh, sớm không kìm nổi cúi đầu.



Hiệu trưởng trường trung học Trương Mặc Nhiễm cùng với hai giáo viên khác vội vã bước đến, khiến trách học sinh:



- Nhìn cái gì vậy? Mau khẩn trương về nhà đi.



Đám học sinh lập tức giải tán ngay.



Đám người Trương Mặc Nhiễm tiến bước, chặn trước mặt Phùng Thiến Như và An Gia Ung, nhíu mày trầm giọng nói:



- Tiểu tử, cậu ở đây làm gì? Ở trường học chúng tôi mà làm ra hành động này, gây ảnh hưởng đến trật tự dạy học. Cậu mau khẩn trương rời khỏi đây. Nếu không tôi gọi công an đến đấy.



- Tôi chỉ hướng Phùng tiểu thư nói lời yêu thích, chẳng quan hệ gì với trường học. Tôi có làm ảnh hưởng đến việc học của trường đâu?



An Gia Ung lạnh lùng cười, thản nhiên nói.



Trương Mặc Nhiễm ngẩn ra, gương mặt đỏ lên. Ông ta hiện nay đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng thật ra chưa từng thấy qua người trẻ tuổi không biết xấu hổ như vầy.



Phùng Thiến Như có chút xấu hổ, lách qua đến bên chiếc xe của mình đang đậu trong sân, mở cửa xe chui vào. Vừa muốn khởi động xe thì đã thấy An Gia Ung cùng với người của y mang giỏ hoa tới.



Phùng Thiến Như cắn chặt răng, mở cửa xe hướng Trương Mặc Nhiễm hô lên một tiếng:



- Hiệu trưởng Trương, phiền ngài gọi điện thoại cho Bành Viễn Chinh một tiếng.