Cao Quan

Chương 304 :

Ngày đăng: 00:57 20/04/20




Sau khi tiễn bước Phó bí thư quận ủy Lệnh Tường và Trưởng ban Tổ chức cán bộ quận ủy Lý, Bí thư Đảng ủy mới nhậm chức của thị trấn Vân Thủy Bành Viễn Chinh và Phó chủ tịch chủ trì công tác thị trấn Lý Tuyết Yến liền triệu tập bộ máy thành viên mở một cuộc họp, dựa theo lệ thường tiến hành phân công lại bộ máy thành viên.



Kỳ thật thì cũng chẳng có gì thay đổi. Đối với đa số các lãnh đạo khác mà nói, phân công quản lý công tác đều duy trì hiện trạng. Chỉ có điều công tác quản lý UBND thị trấn ban đầu của Bành Viễn Chinh thì nay giao lại cho Lý Tuyết Yến. Từ hôm nay trở đi, Bành Viễn Chinh hoàn toàn thoát khỏi trói buộc của công tác sự vụ, thân cư tại địa vị của nhân vật số một, nắm toàn bộ công tác toàn cục của thị trấn.



Sau khi cuộc họp kết thúc, các thành viên trong bộ máy đều nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Chử Lượng đề xuất, bộ máy thành viên tối nay sẽ liên hoan, cấp cho Bành Viễn Chinh và Lý Tuyết Yến chúc mừng một chút.



Lý Tân Hoa vội vã chạy vào, nhỏ giọng bên tai nói với Bành Viễn Chinh vài câu.



Bành Viễn Chinh biến sắc, lập tức đứng dậy rời khỏi, cũng không chào hỏi một ai.



Chử Lượng nhíu mày hỏi:



- Đồng chí Tân Hoa, phát sinh chuyện gì vậy?



- Phó bí thư Chử, Phùng tiểu thư ở trường học gặp phải phiền toái. Cũng không biết ở đâu lại xuất hiện một người, mang theo vài người nữa đứng trước cổng trường không cho Phùng tiểu thư rời khỏi.



Lý Tân Hoa nói nửa chừng, không biết phải do xấu hổ không mà không nói rõ ràng.



Lý Tuyết Yến bỗng nhiên đứng dậy:



- Sao lại thế này? Cô nói cho rõ xem.



Lý Tân Hoa do dự một chút, rồi cười xấu hổ nói:



- Chủ tịch thị trấn Lý, người đó tặng 999 đóa hoa hồng, hướng Phùng tiểu thư cầu yêu trước mặt mọi người, trông khá buồn cười.



Mọi người kinh ngạc, đều chợt mỉm cười.



Lý Tuyết Yến cũng có chút buồn cười, nhưng cố nhịn quay đầu lại nhìn Chử Lượng nói:



- Phó bí thư Chử, anh hãy mang vài người sang bên đó. Đừng để xảy ra chuyện gì.



Chử Lượng gật đầu, rồi phất tay nói:



- Bảo người của đồn công an qua luôn.
Phùng Thiến Như ánh mắt sáng lên. Cô nhẹ nhàng nhếch gót chân, chủ động hôn lên môi Bành Viễn Chinh.



Đôi môi Phùng Thiến Như có chút lạnh lẽo, nhưng cái lưỡi thơm tho lại như lửa nóng tiến vào.



Trịnh Anh Nam và Lưu Quang đã về đến nhà. Trịnh Phong Thái đã sớm chờ trong phòng khách.



Nhìn thấy con gái và con rể vào cửa, Trịnh Phong Thái ngồi một chỗ, trầm giọng nói:



- Anh tử, Lưu Quang, hai người đi hôm nay kết quả như thế nào rồi?



- Kết quả thật ra cũng không tệ lắm. Chỉ có điều, anh ta lại có một yêu cầu hơi lớn một chút.



Trịnh Anh Nam cởi áo khoác, ngồi xuống ghế sofa nói.



- Trước không nói đến yêu cầu của cậu ta. Con nói thẳng xem, cậu ta có thể xử lý và chịu xử lý hay không?



Trịnh Phong Thái là người nói năng thận trọng. Lời vô nghĩa ông lại càng ít nói, thích đi thẳng vào vấn đề. Tính cách này của ông được xây dựng từ lúc còn hai bàn tay trắng cho đến khi có được cơ ngơi Trịnh gia lớn như vầy. Đây có thể xem là một kỳ tích.



- Theo như anh ta trả lời thì anh ta có thể làm được. Anh ta nói sau ba ngày có thể cho chúng ta câu trả lời. Chị của con nói rằng nếu anh ta đã đồng ý thì nhất định là có thể làm.



Trịnh Anh Nam cười nói:



- Bam chẳng lẽ ba không muốn nghe điều kiện của anh ta?



- Chỉ cần cậu ta có thể giúp chúng ta vận tác đưa ra thị trường thì điều kiện nào chúng ta cũng có thể đáp ứng. Tuy nhiên, nếu có thể làm được chuyện lớn như vậy thì chứng tỏ người này cũng không đơn giản. Nói vậy thì cũng sẽ không có điều kiện thái quá.



Trịnh Phong Thái khoác tay nói:



- Người ta không bao giờ để ý đến cái lợi nhỏ trước mắt đâu.



Trịnh Anh Nam cười khổ:



- Ba, anh ta đề xuất chúng ta mua lại những nhà máy dệt nhỏ của thị trấn Vân Thủy.