Cao Quan
Chương 342 : Khiêu khích
Ngày đăng: 00:57 20/04/20
Bành Viễn Chinh cười nói:
- Thiến Như à, xí nghiệp đã ổn rồi, không cần em chuyện gì cũng phải lo. Anh nghĩ hai năm trước thì mới cần em, chứ về sau thì…Haha, về sau khi tiến vào xã hội tin tức hóa, em hãy nên ở bên cạnh anh, quản lý một xí nghiệp.
- Tập đoàn Hoa Vũ trong tương lai rất có không gian phát triển. Hơn nữa, nhu cầu sử dụng máy tính cá nhân ở thành phố mở rộng thì có thể kéo dài lĩnh vực phục vụ truyenfull.vn. Đây tuyệt đối là một sản nghiệp rất có triển vọng. Đồng thời, nếu lực lượng tư bản đầy đủ còn có thể quyết định thật nhanh, sát nhập vào thị trường bất động sản. Những sản phẩm có liên quan đến máy tính, truyenfull.vn đưa vào hoạt động ứng dụng, bất động sản có thể trở thành ba trụ cột chính của tập đoàn Hoa Vũ.
- Thiến Như, anh vẫn muốn nói với Vương An Na một chút. Phải làm thì chúng ta nên mạnh mẽ mà làm. Anh tin tưởng, có vợ anh ở đó, tập đoàn Hoa Vũ trong tương lai nhất định sẽ trở thành một tài phiệt tư bản nổi tiếng trong nước, thậm chí là quốc tế. Anh đã trưng cầu ý kiến của ông nội và bác cả. Bọn họ mặc dù ngoài miệng thì không ủng hộ, nhưng cũng không phản đối.
Bành Viễn Chinh đầy thâm ý nói.
Phùng Thiến Như nghiêng đầu suy nghĩ, đột nhiên mỉm cười:
- Cũng đúng, anh Viễn Chinh. Nếu thật có thể làm chuyện này, thì em nhất định sẽ làm tốt. Tuy nhiên, chỉ có 10% cổ phần, Vương An Na có thể cho em cái quyền quyết định đó hay không?
- Ngày mai Vương An Na và Vương Bưu mời hai chúng ta ăn cơm. Đến lúc đó anh sẽ nói chuyện với cô ta.
Bành Viễn Chinh khóe miệng hiện lên nụ cười tươi:
- Vương An Na, em, Vương Bưu, có thể xem như là ba người sáng lập ra tập đoàn Hoa Vũ. Tài chính khởi động mặc dù là Vương An Na bỏ ra, nhưng hiện tại xem ra, cá nhân cô ta độc chiếm 80% cổ phần là không hợp lý. Anh tin tưởng, cô ấy sẽ đồng ý điều chỉnh kết cấu cổ phần lại một chút đấy.
- Cô ấy cho em cổ phần nhiều ít thì kỳ thật không quan trọng. Quan trọng là không thể cản trở em làm kinh doanh.
Phùng Thiến Như thoáng chút suy nghĩ:
- Vương An Na người phụ nữ này nhìn qua thì rất tốt. Kỳ thật thì thế cũng mạnh, và cũng có chút hống hách. Cô ấy nếu đồng ý hoàn toàn đứng ở phía sau, không xen tay vào, hoàn toàn giao công ty cho em vận tác. Chẳng sợ là 10% cổ phần, em cũng không quan tâm.
Bành Viễn Chinh hít một hơi thật sâu, có chút giật mình nhìn Phùng Thiến Như, thật lâu sau cũng nói không ra lời.
Hắn chưa từng nghĩ tới, vị hôn thê không màng danh lợi, ôn hòa không ngờ lại có dã tâm như thế. Ngẫm lại, Phùng Thiến Như dịu dàng là để cho người yêu của mình nhìn thấy. Nhưng khi đối mặt với công việc, cô đương nhiên lại bày ra một mặt khác của mình.
Phùng Thiến Như khuôn mặt đỏ lên, nhẹ nhàng nói:
- Anh Viễn Chinh, anh nhìn chằm chằm em để làm gì? Bộ chưa thấy qua à?
- Viễn Chinh, chúc mừng năm mới.
Bắt tay Vương An Na, Bành Viễn Chinh đột nhiên phát hiện bàn tay nhỏ bé của Vương An Na khẽ động vào lòng bàn tay của mình, ánh mắt vô tình cố ý xẹt qua, nụ cười trên mặt lập tức trở nên phấn khích. Hắn nhìn dáng người phong tình vạn chủng, cùng với bộ ngực cao ngất của Vương An Na gần như đang muốn tiến sát lại thì theo bản năng mà lui lại phía sau nửa bước, hạ giọng cười khổ:
- Chị An Na, chúc mừng năm mới.
Vương An Na cười khúc khích, lại cực kỳ khiêu khích kích động lòng bàn tay của hắn, khiến hắn xấu hổ, lúc này mới buông tay ra, cười nói:
- Viễn Chinh, Thiến Như, xin giới thiệu với hai người. Vị này là Tổng giám đốc điều hành công ty Bách Lợi Hàn Tuyết Phong. Hàn tổng, đây là Tổng giám đốc công ty Hoa Vũ của chúng tôi Phùng Thiến Như. Vị này chính là….
Vương An Na giới thiệu Phùng Thiến Như, nhưng khi giới thiệu Bành Viễn Chinh thì có chút hơi do dự, không biết giới thiệu như thế nào cho thích hợp. Bành Viễn Chinh liền cười tiếp lời:
- Bành Viễn Chinh, bạn học đại học với Vương Bưu.
Hàn Tuyết Phong chậm rãi đứng dậy, thần thái chưa nói là ngạo mạn, nhưng trong đó ẩn chứa sự kiêu căng.
Công ty Bách Lợi là một xí nghiệp buôn bán xuất nhập khẩu, trực thuộc Ủy ban Ngoại thương, thực lực hùng hậu. Là Chủ quản của công ty Bách Lợi, lại còn trẻ, vẫn đang học thạc sĩ kinh tế, nên Hàn Tuyết Phong tất nhiên là tự cho mình là rất cao.
Hơn nữa, vị hôn thê của y là thiên kim Triệu gia ở thủ đô. Tuy rằng Triệu gia ở thủ đô chỉ được xem là thế gia hạng hai, nhưng đối với người bình thường mà nói, đó vẫn là nhà quyền quý khiến người khác phải ngước nhìn.
Hàn Tuyết Phong nhiệt tình bắt tay Phùng Thiến Như. Phùng Thiến Như là cao quản cúa xí nghiệp, lại là mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành. Trước mặt Phùng Thiến Như thì y chẳng là gì, nhưng đối mặt với Bành Viễn Chinh, thần thái của y có chút cao ngạo.
- Ồ, Bành tiên sinh làm việc ở nơi nào?
Hàn Tuyết Phong vươn tay ra, nhẹ nhàng bắt tay Bành Viễn Chinh một chút rồi thu lại ngay, trong ánh mắt hiện lên một tia khinh miệt.
Bành Viễn Chinh cười nhạt:
- Tôi công tác tại một thị trấn tỉnh Giang Bắc.
Hàn Tuyết Phong ờ lên một tiếng, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn Phùng Thiến Như. Y lúc này mới nhận thấy thái độ thân mật giữa Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như. Hẳn là hai người đang có tình cảm nam nữ.