Cao Quan

Chương 343 : Ra vẻ ta đây

Ngày đăng: 00:57 20/04/20




Vương An Na nhiệt tình dàn xếp, không ngừng nói nhiều chuyện vui. Còn Phùng Thiến Như và Hàn Tuyết Phong thì nói đến việc kinh doanh.



Bành Viễn Chinh nghiêng đầu nói nhỏ với Vương Bưu vài câu, âm thầm nhíu mày.



Hắn không biết Vương An Na rõ ràng là còn có khách khác. Nếu biết có người ngoài, hắn sẽ không đồng ý ăn cơm với Vương Bưu và Vương An Na.



Dường như là nhìn ra được Bành Viễn Chinh bất mãn, Vương Bưu ghé vào lỗ tai hắn, hạ giọng nói:



- Viễn Chinh, người này không phải do chúng tôi mời tới. Anh ta vừa lúc cũng ăn cơm với vị hôn thê của mình ở đây nên tình cờ gặp thôi.



Bành Viễn Chinh cười nhạt, liếc mắt nhìn qua.



Vương Bưu cười hắc hắc, thấp giọng:



- Bạn gái của anh ta ở lầu trên, lát nữa sẽ xuống thôi.



Bành Viễn Chinh à một tiếng rồi nhìn Vương An Na trầm ngâm không nói.



Vương An Na vừa cười giỡn với Hàn Tuyết Phong vừa hướng Bành Viễn Chinh nói:



- Viễn Chinh à, như thế nào lại im lặng vậy? Hôm nay là trùng hợp gặp Hàn tổng, lại là ngày đầu năm mới. Nếu không thì chúng ta tụ tập đi?



Bành Viễn Chinh mỉm cười:



- Thôi đi, tôi trưa nay còn có việc. Lát nữa chúng tôi đi ngay.



Vừa nghe Bành Viễn Chinh nói như vậy, Vương An Na chỉ biết trong lòng hắn mất hứng, không muốn có người ngoài tham gia vào buổi tụ hội của bọn họ, thì lúng túng cười nói:



- Trưa nay còn có chuyện à? Cùng nhau ăn một bữa cơm không được sao?



Hàn Tuyết Phong khẽ mỉm cười, liếc mắt nhìn Bành Viễn Chinh, đồng thời quay sang nói với Phùng Thiến Như và Vương An Na:


- Chị Nhất Thiến, em cũng không ngờ là chị.



Dương Nhất Thiến khẩn trương kéo cánh tay Hàn Tuyết Phong, đưa mắt liếc qua:



- Tuyết Phong, đây là người mà em thường nói với anh. Thiến Như của Phùng gia.



Hàn Tuyết Phong con mắt ngưng lại, cả người đột nhiên chấn động. Lúc trước, y tuy cảm thấy Phùng Thiến Như tướng mạo cao quý, khẳng định xuất thân không tầm thường, nhưng không nghĩ đến cô lại là công chúa Phùng gia. Y ỷ vào Triệu gia, nhưng so với Phùng gia chỉ chẳng khác nào kiến với voi.



Y còn chưa kịp lo lắng tại sao công chúa Phùng gia lại quen biết bạn trai ở nông thôn thì Dương Nhất Thiến đã nhìn thấy Bành Viễn Chinh. Phùng Thiến Như mỉm cười, nắm lấy cánh tay Bành Viễn Chinh, nhẹ nhàng nói:



- Đây là anh Viễn Chinh. Không biết chú Dương có nói qua với chị không?



Dương Nhất Thiến chấn động, ánh mắt lập tức trở nên trịnh trọng và kính cẩn.



Cô làm sao mà không biết Bành Viễn Chinh là tôn trưởng của Phùng gia chứ? Trước đây, em trai của cô Dương Nhất Phồn vì ghen tuông mà làm chuyện rồ dại. Cha mẹ cô bởi vậy mà phải tự mình đến nhà hướng Phùng gia và Bành Viễn Chinh xin lỗi. Từ đó Bành Viễn Chinh cái tên khi nghe như tiếng sấm bên tai.



Phùng Thiến Như tuy rằng cũng là người của Phùng gia, nhưng chỉ là con gái nuôi và là cháu dâu. Còn Bành Viễn Chinh lại là tôn trưởng do Phùng lão dụng tâm bồi dưỡng, nối nghiệp Phùng gia. Địa vị trong lòng Dương Nhất Thiến chênh lệch không ít.



- Hóa ra là em trai Viễn Chinh.



Dương Nhất Thiến lấy lại bình tĩnh, nụ cười khiêm tốn:



- Hôm nay quả thật rất trùng hợp. Chị vừa mới nói với Tuyết Phong, muốn đến Phùng gia chúng tết ông bà nội Phùng.



Lời nói của Dương Nhất Thiến khiến Hàn Tuyết Phong đứng một bên trong lòng chấn động, sắc mặt trở nên tái nhợt.



Y như thế nào cũng thật không ngờ, thằng nhà quê trong mắt y lại là tôn trưởng Phùng gia.



Chính mình lại còn trước mặt người ta sĩ diện, từ trên cao nhìn xuống, suy nghĩ cả nửa ngày, người ta mới chân chính là người khổng lồ, còn mình thì chỉ là tôm tép nhãi nhép. Hàn Tuyết Phong trở nên ủ rũ, hận không thể tìm được khe hở nào chui xuống đất.