Cao Quan
Chương 354 : Lấy bất biến ứng vạn biến
Ngày đăng: 00:57 20/04/20
Chử Lượng ngẫm lại, thấy cũng đúng, liền mỉm cười gật đầu rồi rời khỏi.
Nhìn theo bóng dáng của Chử Lượng, Bành Viễn Chinh thở phào một cái. Hai ngày qua, công tác rõ ràng rất nhiều, làm hắn phát mệt. Là nhân vật số một, sự việc gì cũng phải qua tay. Có rất nhiều chuyện đang chờ hắn quyết đoán. Hiện tại đang là thời khắc mẫn cảm, hắn không dám buông tay.
Không phải là hắn không muốn ủy quyền cho cấp dưới. Nhưng là cương vị gì, làm chuyện gì, nói cái gì, người ta cũng đều mưu cầu lợi ích cho mình, càng không muốn thay nhân vật số một gánh vác trách nhiệm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Ví dụ như Chử Lượng. Ông ta chịu sự ủy thác của Bành Viễn Chinh phụ trách chỉnh đốn lại các xí nghiệp dệt. Nhưng dính đến những quyết sách trọng đại, ông ta chỉ có thể hướng Bành Viễn Chinh xin chỉ thị, khiến Bành Viễn Chinh tự quyết. Nếu ông ta tự tiện làm chủ, một khi vấn đề xảy ra, ông ta sẽ phải gánh trách nhiệm.
Cái gọi là quyền lực và trách nhiệm có quan hệ trực tiếp với nhau.
Hắn đứng dậy hoạt động vài cái, muốn đi ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút thì Lý Tuyết Yến bước vào.
- Tuyết Yến, về rồi à?
Bành Viễn Chinh bất ngờ, trong đôi mắt hiện lên niềm vui.
Lý Tuyết Yến đã chia sẻ công việc rất nhiều với hắn. Có Lý Tuyết Yến ở thị trấn, hắn chỉ phụ trách việc cầm lái thị trấn là được. Nhưng gần đây, bà nội Lý Tuyết Yến qua đời, nên cô phải về quê, không ở trong thị trấn. Khiến cho khối lượng công việc của Bành Viễn Chinh gia tăng.
Lý Tuyết Yến hơi gầy một chút, lặng yên đứng một chỗ, ánh mắt hơi chút phức tạp.
Thật lâu sau, cô mới nhẹ nhàng gật đầu ừ một tiếng.
- Sự việc trong nhà sao rồi? Có cần giúp đỡ gì không?
Bành Viễn Chinh cười hỏi.
- Cơ bản đều đã xử lý xong. Tôi nghe nói công tác của thị trấn rất bận rộn, nên tranh thủ trở về.
Lý Tuyết Yến nhẹ nhàng cười, rồi ngồi lên ghế salon.
Bành Viễn Chinh thở phào một cái:
- Vậy thì tốt. Tuyết Yến, khi nào thì đi làm lại?
- Ngay bây giờ!
Lý Tuyết Yến gật đầu.
Bành Viễn Chinh như trút được gánh nặng mà cười:
Trịnh Anh Nam dừng bước, kéo cánh tay ông xã của mình.
Lưu Quang cũng gật đầu:
- Em không rõ sao? Thật ra anh đã nhìn thấu anh ta. Anh ta có thể nghe nói chúng ta muốn đưa ra thị trường, nên muốn nhúng tay vào. Lợi dụng chúng ta đưa ra thị trường thành công, to son điểm phấn cho anh ta.
Trịnh Anh Nam gắt lên một tiếng:
- Thật không biết xấu hổ. Chúng ta đưa ra thị trường thì có quan hệ gì với anh ta? Anh ta mới đến đây mà.
- Đúng rồi, Lưu Quang, em cảm giác sự việc không đơn giản như vậy. Anh ta khẳng định là có thủ đoạn bịp bợm khác.
- Được rồi, đừng quan tâm nhiều như vậy. Mặc kệ nó.
Lưu Quang cười, nắm tay Trịnh Anh Nam. Hai người bước nhanh về khu vực làm việc. Trở về văn phòng, Trịnh Anh Nam cảm thấy có chút không yên tâm, liền chủ động gọi điện thoại cho Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh nghe Trịnh Anh Nam nói về việc Tô Vũ Hoàn đến điều tra nghiên cứu dệt Phong Thái, thì đuôi lông mày nhướng lên. Hắn đột nhiên có một trực giác. Tô Vũ Hoàn hoạt động chiều nay tám phần là nhằm vào thị trấn Vân Thủy. Tuy rằng tạm thời mình nhìn chưa ra anh ta đang muốn làm cái gì, nhưng khẳng định sẽ còn có tiếp theo.
Sau khi nói chuyện với Trịnh Anh Nam xong, Bành Viễn Chinh lâm vào suy nghĩ thật lâu.
Suy nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được điều gì liền quyết định không suy nghĩ nữa. Dù sao, hắn còn nhiều việc phải làm. Nhất định sẽ kiên trì. Cho dù xảy ra chướng ngại gì hắn cũng sẽ không suy sụp. Mặc cho gió táp sóng xô, hắn vẫn lù lù bất động. Mặc kệ cho Tô Vũ Hoàn muốn giở trò bịp bợm gì, hắn hoàn toàn có thể lặng yên theo dõi diễn biến, lấy bất biến ứng vạn biến.
Nghĩ đến đây, Bành Viễn Chinh thần sắc khôi phục lại như bình thường, thản nhiên và bình tĩnh.
Lý Tuyết Yến bước chân nhẹ nhàng, cười đưa cho hắn một gói thuốc lá:
- Đây là tôi mang về từ quê, anh hút thử xem. Nghe nói là không tệ.
Bành Viễn Chinh cũng không khách sáo, tùy tay nhận lấy.
Lý Tuyết Yến do dự một lát, đột nhiên nhẹ nhàng hỏi:
- Phùng tiểu thư không về cùng à?
- Cô ấy bận việc, nên hiện tại đang ở thủ đô, không theo tôi về đây.
Nghe Lý Tuyết Yến nhắc tới Phùng Thiến Như, Bành Viễn Chinh có chút lúng túng trả lời.