Cao Quan

Chương 443 : Bắt!

Ngày đăng: 00:59 20/04/20




Ăn xong cơm trưa, chờ Phùng Bá Đào ngồi xe rời khỏi, Mạnh Lâm lúc này mới quay trở về phòng, đóng cửa gọi cho anh trai Mạnh Cường.



Mạnh Cường chiều nay không có việc gì, đang nằm trên salon chợp mắt. Còn chưa kịp tỉnh dậy thì đã nghe tiếng điện thoại reo lên, có chút mất hứng đứng dậy qua nghe điện thoại.



Hai ngày nay, các Phó chủ tịch khác của thành phố đều "bận rộn" hoạt động. Chỉ có ông là thờ ơ.



Trong các Phó chủ tịch thành phố hiện giờ, tuổi của ông là lớn nhất, cộng thêm việc phía sau ông chẳng có bối cảnh gì. Xếp hạng cũng tương đối gần cuối, nên không có hy vọng giành được chức vụ Phó chủ tịch thường trực huyện.



Mặc dù em gái của ông ta là con dâu của Phùng gia, nhưng quan hệ giữa hai nhà có một hố sâu khổng lồ. Mạnh gia đối với mẹ con Mạnh Lâm lạnh nhạt trong nhiều năm, giống như một ngọn núi lớn, nặng trịch đè sâu vào tâm khảm của ông. Ông vừa áy náy, lại vừa lo lắng, sợ Phùng gia sẽ bắn ngược lại.



Ông ta làm sao dám có hy vọng xa vời Phùng gia sẽ trợ giúp con đường làm quan của mình. Đây tương đương với chuyện ngàn lẻ một đêm. Việc tranh đoạt chức vụ Phó chủ tịch thường trực thành phố, ông không quan tâm. Tâm trạng của ông rất thờ ơ.



-Tôi là Mạnh Cường, xin hỏi ai đầu dây?



Mạnh Cường cầm điện thoại, thản nhiên nói.



- Anh hai, là em Mạnh Lâm đây.



Trong điện thoại truyền đến giọng nói êm ái của Mạnh Lâm.



Mạnh cường tinh thần rung lên, lập tức cười nói:



- Em gái, sao lại có thời gian gọi điện thoại cho anh vậy? Em tranh thủ khi nào về nhà một chuyến. Anh và anh cả mấy ngày trước còn đang suy nghĩ, chờ em về rồi người một nhà chúng ta cùng ăn một bữa cơm.



Mạnh Lâm cũng cười nói:



- Em cũng muốn lắm nhưng hiện tại chưa được. Bà nội của Viễn Chinh dạo này sức khỏe không tốt, cần người chăm sóc. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn



- Ừ, chăm sóc cho bà cụ quan trọng hơn. Chờ khi nào tụi anh rảnh rỗi sẽ đến thủ đô thăm em.



Mạnh Cường cười nói một câu.



Người của Mạnh gia vốn muốn đến thủ đô mượn cớ thăm hỏi Mạnh Lâm mà vào nhà Phùng gia, nhưng vẫn chưa dám.



Mạnh Lâm cười nói:



- Anh hai, em có chuyện này muốn nói với anh.
Bành Viễn Chinh thật ra không có rời khỏi phòng công an huyện. Sau khi cuộc họp kết thúc, suốt cả một buổi chiều, hắn cùng với Tạ Huy ngồi trong phòng làm việc. Đến gần năm giờ chiều, Trọng Tu Vĩ đẩy cửa bước vào, sắc mặt có chút phấn chấn.



- Như thế nào?



Tạ Huy nhẹ nhàng hỏi.



Trọng Tu Vĩ nhìn Bành Viễn Chinh nói:



- Phó chủ tịch Bành, người này rất giảo hoạt. Ở trong phòng làm việc không có gọi điện thoại. Nhưng giữa chiều, y có đạp xe đạp ra ngoài một chuyến. Tôi đã phái người theo dõi, phát hiện y vào buồng điện thoại của cửa hàng bách hóa, gọi một cuộc điện thoại. Tôi lập tức cho người thăm dò, số điện thoại mà y gọi là của Lưu Minh.



- Nửa tiếng sau, Lưu Minh đã gặp một người tên là Tôn Đại Ngưu của công ty mậu dịch Hoa Thương.



- Phó chủ tịch huyện Bành, chúng ta không cần do dự nữa. Nội ứng chính là y. Đồ chó hoang!



Trọng Tu Vĩ tiến lên một bước, cúi người nói:



- Quyết định thật nhanh! Bắt!



Tạ Huy chần chừ nói:



- Phó chủ tịch huyện Bành, có cần phải tra thêm một chút nữa hay không?



Tạ Huy nhìn Bành Viễn Chinh, muốn nói rồi lại thôi. Bành Viễn Chinh hiểu ý tứ của y. Tiền Lập Nhiễm là em rể của Phó bí thư Huyện ủy Kế Siêu. Nếu như không cẩn thận, vạn nhất bắt lầm người thì không cần nói đến y và Trọng Tu Vĩ, mà ngay cả Bành Viễn Chinh cũng không tài nào ăn nói được.



Bành Viễn Chinh trầm ngâm không nói.



Một lúc sau, hắn chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt lạnh lùng:



- Bắt! Đồng thời đem Lưu Minh khống chế lại.



Tạ Huy chấn động, còn Trọng Tu Vĩ thì phấn chấn, thẳng sống lưng:



- Vâng!



Mười phút sau, Trọng Tu Vĩ mang theo đội cảnh sát hình sự và cảnh sát nhân dân xuyên qua hành lang, đằng đằng sát khí tiến vào Tiền Lập Nhiễm. Tiền Lập Nhiễm đang trong phòng làm việc đi tới đi lui, thấy cảnh sát tiến tới thì liền rối rít tránh né không ngừng.