Cao Quan

Chương 444 : Ai to gan lớn mật hơn?

Ngày đăng: 00:59 20/04/20




Tiền Lập Nhiễm ngồi trong phòng làm việc, có phần khẩn trương. Y mới gọi điện thoại cho Lưu Minh, bảo Lưu Minh báo cho người của Trương Đại Hổ. Mật báo như vậy, trong lòng y hơi bất an.



Thủ đoạn lôi đình và tác phong lạnh lùng của Bành Viễn Chinh, khiến y kinh hồn táng đởm, là người thông minh, ở trong hoàn cảnh này, lại có bài học của Lận Đại Dung, lẽ ra không nên tiếp tục để tránh đụng vào "họng súng" của Bành Viễn Chinh. Nhưng Tiền Lập Nhiễm không còn cách nào khác, bởi vì y đã lún quá sâu vào chuyện này.



Những năm qua, y nhận được rất nhiều món lợi từ Trương Đại Hổ, nhưng đồng thời cũng bị Trương Đại Hổ kéo xuống bùn, rất khó rửa sạch.



Trong lòng y rất rõ ràng, nếu Trương Đại Hổ bị tiêu diệt, người thứ nhất bị xui xẻo là y. Huống chi, hai ngày trước, Trương Đại Hổ còn gặp y, trong tối, ngoài sáng đều uy hiếp y, làm sao y dám trở mặt?



Tiền Lập Nhiễm phải mật báo cho bang Lão Hổ. Bây giờ chỗ dựa duy nhất của y chính là anh rể Kế Siêu, Kế Siêu mới chính là người nắm quyền thật sự ở huyện Lân, còn Bí thư Tôn Tuyết Lâm chỉ là bù nhìn. Tiền Lập Nhiễm cho rằng chỉ cần có Kế Siêu, dù sao Bành Viễn Chinh cũng phải nể tình một chút.



Trong lúc Tiền Lập Nhiễm đang lo được lo mất, đột nhiên cửa bị đẩy ra, Trọng Tu Vĩ dẫn theo mấy cảnh sát hình sự cao lớn xông vào. Kinh hãi, Tiền Lập Nhiễm đứng dậy, còn chưa kịp nói gì, Trọng Tu Vĩ đã hét lớn:



- Bắt lại!



Mấy cảnh sát hình sự xông tới khống chế Tiền Lập Nhiễm. Mặt Tiền Lập Nhiễm trắng bệch, đùng đùng nổi giận, giãy dụa nói:



- Trọng Tu Vĩ, anh điên rồi! Anh muốn làm gì?



Trọng Tu Vĩ lạnh lùng nói:



- Tiền Lập Nhiễm, dựa vào điều tra, anh lén mật báo cho phần tử ngoài pháp luật, tiết lộ tinh thần hội nghị Đảng ủy Cục và hoạt động chấp pháp bí mật của Cục, chứng cớ hết sức xác thực, tôi thừa lệnh bắt anh!



- Đưa hắn đi!



Trong lòng Tiền Lập Nhiễm nguội lạnh, nhưng ngoài miệng vẫn gầm thét:




Bành Viễn Chinh đùng đùng nổi giận, phẩy tay áo bỏ đi.



Phản ứng của Bành Viễn Chinh còn mãnh liệt hơn Kế Siêu. Tôn Tuyết Lâm và Cung Hàn Lâm đều hơi giật mình, trong lòng cũng mơ hồ đoán ra, đây là hắn chỉ cây dâu mắng cây hòe, cố ý "trở mặt" với Kế Siêu. Điều này có nghĩa, Bành Viễn Chinh đã chuẩn bị ra tay đối với những người khác, triệt để theo đuổi ý đồ và kế hoạch của mình trong giờ phút quan trọng này.



Mà căn cứ vào cá tính và tác phong của Bành Viễn Chinh để phán đoán, nếu như không nắm chắc mười phần, nhất định hắn sẽ không mạnh mẽ như vậy. Đó là suy nghĩ của Cung Hàn Lâm.



Tôn Tuyết Lâm lại không nghĩ như vậy. Từ thái độ của lãnh đạo chủ chốt Thành ủy mà phán đoán, cho thấy lần này Bành Viễn Chinh tiến hành truy quét tội phạm, là được cấp trên hết sức ủng hộ. Nếu không, làm sao Bành Viễn Chinh có thể vượt qua rất nhiều trở ngại, dùng thủ đoạn lôi đình xông thẳng vào "sào huyệt" của đối phương!



Điều này có nghĩa, lãnh đạo Thành ủy đã mất kiên nhẫn với tình hình rối loạn ở huyện Lân, vội vàng muốn thay đổi hiện trạng của huyện Lân. Trong tình hình này, ai cản đường, chắc chắn sẽ bị bắt, kể cả Bí thư Huyện ủy như ông ta.



Nghĩ tới đây, Tôn Tuyết Lâm liếc nhìn Kế Siêu đang thở hổn hển, lòng thầm cười lạnh, nghĩ: Bố đây nhịn chúng mày bao nhiêu năm, lần này, cho dù không làm Bí thư Huyện ủy nữa, cũng phải nhổ tận gốc tận rễ lũ chúng mày!



Nghĩ đến đây, Tôn Tuyết Lâm nhìn Cung Hàn Lâm, trao đổi một ánh mắt hiểu ý, quyết định chủ ý riêng mình. Đến nước này, họ cũng không có đường quay lại, chỉ có thể cùng Bành Viễn Chinh tiếp tục đi tới!







Bởi vì em rể Tiền Lập Nhiễm bị bắt, Kế Siêu nổi giận lôi đình, nghe nói không chỉ cãi nhau ầm ĩ với Phó chủ tịch thường trực huyện Bành Viễn Chinh, mà còn chống đối cả Bí thư Huyện ủy Tôn Tuyết Lâm, chuyện này lập tức được lan truyền trong cơ quan Huyện ủy. Nhưng vào lúc này, không ai dám chọc giận Kế Siêu, cho dù là hai đồng minh chính trị Vưu Đào và Hoàng Tử Hàm.



Xế chiều hôm đó, Tạ Huy dẫn người đến khu sinh hoạt của công ty thiết bị cơ điện, đưa Lưu Minh đi, mà gần như đồng thời, đại đội bảo vệ trị an cũng hành động nhanh như chớp, trực tiếp phá hủy một sòng bạc.



Cả buổi tối, trên đường cái huyện lỵ vắng vẻ, xe cảnh sát gầm rú mà qua, còi hụ inh ỏi. Không khí ở huyện Lân có phần nặng nề như báo trước một cơn bão lớn. Không chỉ người trên quan trường cảm thấy bất an, dân chúng trên phố cũng nhận ra.



Đêm đó không giống như mọi đêm bình thường khác, rất nhiều người trằn trọc không ngủ được. Đến lúc gần rạng sáng, Trọng Tu Vĩ gọi điện tới chỗ của Bành Viễn Chinh ở ký túc xá, Bành Viễn Chinh còn chưa ngủ, nhận cuộc gọi, sắc mặt chợt trầm xuống.