Cao Quan
Chương 486 : Cứng mềm đều không ăn
Ngày đăng: 00:59 20/04/20
Bành Viễn Chinh nhướng mày:
- Thân thích của Chủ tịch thành phố Mạnh? Lão Hoắc, anh chắc chứ?
Hoắc Quang Minh kính cẩn cười:
- Chủ tịch huyện Bành, đúng là thân thích của Chủ tịch thành phố Mạnh. Tôi nghe người ở văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố nói, Mạnh Kiến Tây và Chủ tịch thành phố Mạnh vốn ở cùng một thôn, dường như là quan hệ anh em con chú con bác.
Bành Viễn Chinh ồ một tiếng, cũng không bất ngờ. Mạnh gia có không ít thân thích ở vùng nông thôn ngoại thành. Nhưng đã như vậy, lẽ ra Mạnh Kiến Tây phải cho mình chút thể diện chứ. Bành Viễn Chinh nhíu mày, quan hệ giữa hắn và Mạnh Cường đã lộ ra trước đó không lâu, không còn là bí mật ở thành phố này, nhưng thái độ của Mạnh Kiến Tây lại như thế.
Thật ra thì Bành Viễn Chinh không biết, Mạnh Kiến Tây và Mạnh Cường cùng quê, nhưng không có quan hệ thân thuộc. Tuy nhiên, là đồng hương lại đồng họ, cho nên Mạnh Cường có hỗ trợ Mạnh Kiến Tây một chút trong công tác.
Chẳng hạn như lần này, Mạnh Kiến Tây có thể lên làm Tổng giám đốc tổng công ty khí than, cũng có sự tác động của Mạnh Cường.
Bởi vì không phải chân chính quan hệ thân thích, cho nên Mạnh Kiến Tây và Mạnh gia lui tới không nhiều, Mạnh Kiến Tây cũng không hiểu rõ về tình hình Mạnh gia, càng không biết Bành Viễn Chinh là cháu của Mạnh Cường.
Bành Viễn Chinh im lặng suy nghĩ, không nói gì nữa. Hoắc Quang Minh thấy thế cũng không dám mở miệng.
Bành Viễn Chinh liếc nhìn Hoắc Quang Minh một cai, thầm gật đầu. So với Điền Minh, rõ ràng Hoắc Quang Minh chững chạc hơn, đồng thời có tố chất toàn diện, bởi vì đã hơn ba mươi, làm việc vững vàng hơn.
Trải qua quan sát và khảo nghiệm lâu như vậy. Bành Viễn Chinh có lòng muốn dẫn dắt Hoắc Quang Minh. Chức thư ký để cho Điền Minh làm, nhưng có nhiều việc, Điền Minh không thể giải quyết được, ra mặt cũng không thích hợp, chi bằng để Hoắc Quang Minh làm.
Nghĩ tới đây, Bành Viễn Chinh chủ động cười hỏi:
- Lão Hoắc, năm nay anh ba mươi hay ba mươi mốt?
- Lãnh đạo, tôi vừa mới tròn ba mươi.
Hoắc Quang Minh kính cẩn nói, giọng hơi có vẻ cô đơn. Trên quan trường, ba mươi tuổi đã coi như là lớn tuổi, nhưng đến nay y vẫn là nhân viên bình thường. do y không có chỗ dựa, mặc dù năng lực tiếng lành đồn xa, nhưng không có ai cất nhắc.
Mạnh Kiến Tây không chút nhượng bộ, thản nhiên nói:
- Nếu như không dựa theo quy định làm việc, giá thành xây dựng của chúng tôi sẽ tăng rất cao. Chủ tịch huyện Bành, không phải là tôi không nói tình cảm, mà bản thân tiền vốn của chúng tôi giật gấu vá vai. Như vậy đi, trong huyện có thể lên thành phố phản ánh, nếu như thành phố đồng ý để cho chúng tôi bồi thường bổ sung, chúng tôi sẽ làm!
Bành Viễn Chinh kìm chế cơn giận, miễn cưỡng cười nói:
- Mạnh tổng, theo tôi được biết, tài chính thành phố vừa mới trợ cấp cho các vị mười tám triệu mà?
- Chút tiền đó không làm được gì. Với công việc của chúng tôi, hơn mười tám triệu chỉ là mưa bụi, có cũng như không. Huống chi, đây là trợ cấp một năm, chúng tôi còn phải nghĩ đến các việc sau khi công trình được đưa vào hoạt động. Chúng tôi là công ty mới thành lập, chỗ nào cũng cần tiền, đồng chí xem, điều kiện văn phòng của chúng tôi, cũng đơn sơ đến mức không thể đơn sơ hơn nữa. Chúng tôi thiếu tiền, Chủ tịch huyện Tiểu Bành à!
Bành Viễn Chinh thở dài một cái;
- Mạnh tổng, nhưng càng giằng co kéo dài như vậy, giá thành xây dựng của các vị lại càng tăng cao…
Bành Viễn Chinh còn chưa dứt lời, Mạnh Kiến Tây nở một nụ cười với vẻ xem thường:
- Thật ra thì tôi có một câu cũng muốn nói một chút. Chúng tôi xây dựng dự án này ở huyện Lân các vị, là một hình thức hỗ trợ về kinh tế, ở địa vị của huyện Lân, hẳn là nên hết sức giúp chúng tôi giải quyết những nỗi lo về sau, chứ không phải đưa ra những yêu cầu qua đáng!
Tôi đã báo cáo với lãnh đạo thành phố, nếu như vấn đề không được giải quyết, chúng tôi sẽ xem xét lựa chọn một địa điểm xây dựng khác. Lãnh đạo quận Tân An cũng có ý định mời chúng tôi đến, về điểm này, kính xin Chủ tịch huyện Bành cẩn thận suy nghĩ!
Nghe lời này của Mạnh Kiến Tây, Bành Viễn Chinh cảm thấy hết sức chán ngán. Dự án đặt tại huyện Lân là kết quả quyết sách của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, một đơn vị thi công mà cũng muốn đổi là đổi? Vớ vẩn!
Tăng tiêu chuẩn bồi thường một chút, căn bản không tạo thành bao nhiêu gánh nặng, Mạnh Kiến Tây cương quyết không làm, sợ là có dụng ý khác. Bành Viễn Chinh nhớ tới lời của Lý Minh Nhiên, trong lòng không khỏi nổi giận.
Lý Minh Nhiên nói, Mạnh Kiến Tây có rất nhiều tật xấu, cũng rất tham lam, thuộc loại không từ bất kỳ thủ đoạn nào, ăn chó cả lông, ăn hồng cả hột, muốn qua tay hắn ta, không thể không "cúng cô hồn"!
- Xây dựng dự án này ở huyện Lân, là quyết sách của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Tôi nghĩ, không thể thay đổi địa điểm. Cho nên, để bảo đảm thi công đúng hạn, xin quý công ty thật tình suy nghĩ, tăng tiêu chuẩn bồi thường một chút. Tôi sẽ báo cáo lên Ủy ban nhân dân thành phố. Nếu như quý công ty kiên quyết không tôn trọng lợi ích của nông dân, như vậy, có bất kỳ hậu quả nào, quý công ty sẽ phải gánh chịu toàn bộ trách nhiệm!