Cao Quan
Chương 487 : Đàm phán không thành
Ngày đăng: 00:59 20/04/20
Thái độ của Bành Viễn Chinh lạnh đi, Mạnh Kiến Tây cũng cười lạnh:
- Chúng tôi gánh trách nhiệm gì? Chủ tịch huyện tiểu Bành, là do nông dân ở huyện các vị cố tình gây sự, không chỉ yêu cầu vô lý, còn ngăn trở thi công, phá hoại công trình xây dựng, nếu việc xây dựng công trình bị chậm trễ, các vị trong huyện phải gánh toàn bộ trách nhiệm!
Là đơn vị thi công, chúng tôi có quyền báo cáo lên thành phố, chọn xây dựng nơi khác! Nếu Chủ tịch huyện tiểu Bành nói như vậy, thì chúng tôi nói thẳng, chúng tôi cho các vị thời gian nửa tháng, nếu đén lúc đó vấn đề vẫn chưa được giải quyết, chúng tôi nhất định phải sẽ dùng biện pháp mạnh!
Thái độ của Mạnh Kiến Tây cứng rắn, đột nhiên đứng dậy, chuẩn bị tiễn khách.
Thấy hai người đàm phán không thành, Cảnh Đại Niên lúng túng xoa xoa tay, nhưng không biết phải làm thế nào để giảng hòa.
Từ khi tái sinh mấy năm nay, dù là ở cơ quan thành phố hay ở huyện và thị trấn, cho tới bây giờ, Bành Viễn Chinh chưa bao giờ gặp phải một người ương ngạnh như Mạnh Kiến Tây. Hắn hiểu rõ tâm thái của Mạnh Kiến Tây, đơn giản là cao cao tại thượng, cho rằng đơn vị mình là chủ thể dự án, dự án này xây ở huyện Lân là có sắc thái "giúp đỡ người nghèo", mà công ty của y là "ân nhân" của huyện Lân.
Bành Viễn Chinh lạnh lùng cười gằn:
- Bản thân tôi muốn chờ xem, Mạnh tổng làm cách nào cưỡng chế thi công! Cáo từ!
Bành Viễn Chinh quay đầu, giận dữ bỏ đi.
Mạnh Kiến Tây ngạo mạn đập bàn, hừ một tiếng. Cảnh Đại Niên vốn định đưa Bành Viễn Chinh ra ngoài, thấy vậy, thầm than một tiếng, dừng bước.
Huyện quan không bằng hiện quản, y là cấp phó của Mạnh Kiến Tây, y đành đắc tội Bành Viễn Chinh chứ không thể khiến Mạnh Kiến Tây không vui.
Bành Viễn Chinh sải bước đi xuống lầu, trầm mặt lên xe, Hoắc Quang Minh biết cuộc đàm phán giữa hắn và Mạnh Kiến Tây đã không thành.
Tài xế nổ máy xe, đột nhiên Bành Viễn Chinh trầm giọng nói:
- Lão Hoắc, lát nữa sau khi trở về, lấy danh nghĩa Ủy ban nhân dân huyện, lập tức thảo một báo cáo. Ghi lại đầu đuôi sự việc này và công việc cụ thể của chúng ta, kể cả cố gắng đàm phán không thành với đơn vị thi công. Viết xong, trực tiếp báo cáo với Phó chủ tịch thành phố Mạnh Cường.
Hoắc Quang Minh dạ, không dám nhiều lời.
Trở lại huyện, Bành Viễn Chinh trở lại phòng làm việc của mình. Hoắc Quang Minh đi làm báo cáo. Đã có sẵn chuyên đề báo cáo của Ủy ban nhân dân huyện, Hoắc Quang Minh chỉ chỉnh sửa đi một chút, bổ sung thêm nội dung "Huyện đã liên tục liên hệ, phối hợp với đơn vị thi công, nhưng không có kết quả", rồi in ra, mang đến cho Bành Viễn Chinh xét duyệt.
Bành Viễn Chinh xem một lượt, rất tán thưởng đối với trình độ viết báo cáo của Hoắc Quang Minh, câu chữ biểu đạt rất đúng chỗ, cảm xúc rất chừng mực.
Bành Viễn Chinh cười cười, lấy thuốc lá ra, đưa một điếu cho Quách Vĩ Toàn:
- Hút thuốc đi!
- Ồ, tôi bỏ thuốc rồi!
- Bỏ thuốc?
Bành Viễn Chinh ngẩn người, tự mồi thuốc.
…
Hoắc Quang Minh cầm bản báo cáo đến Ủy ban nhân dân thành phố cho thư ký của Phó chủ tịch thành phố Mạnh Cường. Thư ký của Mạnh Cường đem báo cáo vào cho Mạnh Cường, Mạnh Cường xem từ đầu đến cuối, nhíu mày, nhấc điện thoại lên gọi cho Bành Viễn Chinh, nhưng không ai tiếp máy.
Mạnh Cường trầm ngâm một lát, gọi cho thư ký, bảo:
- Cho người của huyện Lân vào đi.
Hqm cung kính và hơi căng thẳng đi vào phòng làm việc của Mạnh Cường:
- Chủ tịch thành phố Mạnh!
Mạnh Cường nhìn Hoắc Quang Minh, nói:
- Tôi đã xem báo cáo của các đồng chí. Lúc trước đồng chí Viễn Chinh cũng từng một lần báo cáo cho tôi. Cho nên, cậu chỉ cần nói về tình huống mới xảy ra gần đây.
Hoắc Quang Minh không dám chậm trễ, lấy lại bình tĩnh, kể lại chuyện Bành Viễn Chinh đại diện cho huyện đến đàm phán với đơn vị thi công, nhưng tổng công ty khí than kiên quyết không chịu nhượng bộ, không thêm mắm thêm muối.
Mạnh Cường im lặng một lát, phất tay một cái:
- Cậu đi về trước đi, nói với đồng chí Viễn Chinh, trước hết phải trấn an nông dân, tuyệt đối không để xảy ra chuyện ầm ĩ, về phần đơn vị thi công, tôi ra mặt giải quyết.