Cao Quan
Chương 498 : Bản phân công “tế nhị”
Ngày đăng: 00:59 20/04/20
Hội nghị kết thúc, đã hai giờ chiều, văn phòng Ủy ban nhân dân huyện trình bản sơ thảo phân công công tác do Cung Hàn Lâm đề xuất trên bàn làm việc của Hàn Duy.
Hàn Duy đọc kỹ một lượt, khẽ nhíu mày.
Cảm giác đầu tiên của ông ta là không hài lòng, hết sức không hài lòng.
Sở dĩ giao cho Bành Viễn Chinh phụ trách công tác ở Ủy ban nhân dân huyện, chủ yếu là nghĩ đến năng lực thu hút đầu tư và xây dựng kinh tế rất mạnh cảu Bành Viễn Chinh. Hàn Duy muốn dựa vào Bành Viễn Chinh tạo ra thành tích, cho nên y hết sức đề cử Bành Viễn Chinh với Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham
Ý của Hàn Duy là đặc biệt đề bạt Bành Viễn Chinh làm Chủ tịch huyện Lân. Nhưng Đông Phương Nham không đồng ý, muốn cân bằng lực lượng, cho nên mới tạo thành cục diện như vậy.
Bản phương án phân công này hoàn toàn đi ngược lại chủ trương của Hàn Duy.
Bành Viễn Chinh bị tước quyền trên diện rộng, bất lợi đối với việc triển khai công tác của hắn. Hơn nữa, cũng trái ngược với phương châm của Hàn Duy là "Rộng tay để Bành Viễn Chinh làm chuyện lớn, y chỉ từ trên chỉ đạo" trước đó.
Hàn Duy trầm ngâm chốc lát, cầm lấy bút đỏ chỉnh sửa lại phương án phân công. Không chỉ khôi phục lại công tác thực quyền của Bành Viễn Chinh, Hàn Duy cũng điều chỉnh phần lớn công tác của các thành viên khác trong bộ máy Ủy ban nhân dân huyện, ở phần công tác của Quách Vĩ Toàn và Tôn Thắng Tuấn, còn ghi thêm "Hỗ trợ Phó chủ tịch thường trực huyện Bành Viễn Chinh trong các mặt công tác".
Lẽ ra, sự điều chỉnh quá cụ thể của Hàn Duy đối với bản phân công của Ủy ban nhân dân huyện là có phần vượt quyền. Nhưng trên quan trường, nhất là trong cơ chế "người đứng đầu chịu trách nhiệm", cấp dưới vượt quyền thì bị gọi là vượt quyền, nhưng lãnh đạo vượt quyền thì gọi là "chỉ đạo", nói sao cũng được!
Căn bản là Hàn Duy không chút kiêng kỵ. Y là Phó bí thư Thành ủy kiêm nhiệm Bí thư Huyện ủy, bản thân cao cao tại thượng, không có gì phải kiêng dè.
Hàn Duy sửa lại phương án mất chừng hai mươi phút đồng hồ. Vương Hạo vẫn chờ bên ngoài phòng làm việc.
Sửa xong bản phương án, Hàn Duy cầm lấy bản danh sách đề bạt cán bộ trung tầng của Ủy ban nhân dân huyện, nhìn lướt qua, trầm ngâm một lát rồi viết vào: "Xin Ban tổ chức cán bộ Huyện ủy khảo sát, nghiêm khắc dựa theo trình tự thực hiện".
Hàn Duy gọi điện thoại cho thư ký, thư ký vội vàng báo cho Vương Hạo. Vương Hạo gõ cửa phòng làm việc của Hàn Duy, một mực cung kính đi vào.
- Bí thư Hàn!
Trên dưới trong huyện bàn tán xôn xao, uy tín cá nhân của Bành Viễn Chinh càng lên cao. Một số người nhạy cảm còn suy đoán, không biết có phải thành phố có ý định để Bành Viễn Chinh tiếp nhận vị trí của Hàn Duy, làm người đứng đầu huyện Lân hay không. Nếu không, tại sao có thể đưa Bành Viễn Chinh ra trước "sân khấu" một cách không hợp với lệ thường như vậy?
Dĩ nhiên, cũng có không ít người tràn đầy mong đợi, mong đợi một lãnh đạo huyện trẻ tuổi, năng lực mạnh mẽ như Bành Viễn Chinh, có thể đưa huyện Lân vào một quỹ đạo phát triển nhanh chóng và tốt đẹp.
…
Tân An, cuối tháng 11, hai ngày liên tiếp trời nổi gió Tây Bắc, nhiệt độ chợt xuống thấp. Trước đó mọi người còn mặc áo mỏng, bây giờ ra cửa phải mặc áo khoác thật dầy.
Trương Mỹ Kỳ, vợ Mạnh Cường dẫn Mạnh Lâm và Phùng Thiến Như đi dạo một ngày, lại nhiệt tình mời hai người về nhà ăn sủi cảo. Mạnh Lâm và Phùng Thiến Như vì nể mặt, đi tới Mạnh gia.
Gần đây, hai người coi như là khách quen và khách quý của Mạnh gia, thường xuyên lui tới. Về tới Mạnh gia, Mạnh Lâm giúp Trương Mỹ Kỳ chuẩn bị nhân bánh làm sủi cảo, mà Phùng Thiến Như thì bị Mạnh Hiểu Quyên kéo lên lầu, nơi ở của hai vợ chồng cô.
- Thiến Như, chị muốn nhờ em một chuyện.
Mạnh Hiểu Quyên ngại ngùng nói.
Lâu như vậy, người của Mạnh gia cũng chưa từng yêu cầu điều gì. Phùng Thiến Như khẽ mỉm cười đáp:
- Chị Hiểu Quyên, chúng ta là người một nhà, có việc cứ nói, chỉ cần là việc em có thể giúp được, em nhất định giúp!
- Thiến Như, em cũng biết, chị làm ở công ty cơ điện, công việc mặc dù không tệ lắm, nhưng tiền lương rất thấp; ông xã chị chỉ là một nhân viên bình thường ở Ủy ban nhân dân quận, có cố chịu đựng thì cũng không có tiền đồ gì.
Trông cậy vào ba chị là không được, chị đã nói với ông ấy bao nhiêu lần, giúp ông xã chị một chút, nói có chức vụ cao một chút, tiền lương cũng khá hơn, nhưng ông nói cái gì mà nguyên tắc với sợ hiềm nghi này nọ, chán chết!
Chị thấy, ở Tân An, hai vợ chồng chị chẳng thể làm được gì ra hồn. Cho nên, anh chị bàn bạc, định chuyển sang buôn bán.