Cao Quan

Chương 499 : Có Tin Vui !!

Ngày đăng: 00:59 20/04/20




Phùng Thiến Như kinh ngạc:



- Chị Hiểu Quyên, công việc của anh chị rất tốt, từ chức rất đáng tiếc.



- Không có gì đáng tiếc. Cả ngày không có việc gì làm, uống trà đọc báo, thật là lãng phí cuộc đời. Chúng tôi còn trẻ, muốn có một chút sự nghiệp! Nếu như không thay đổi hiện trạng, trong tương lại, cùng lắm ông xã chị chỉ là cấp phó huyện, cũng chả bằng ai.



Mạnh Hiểu Quyên sau xa nói:



- Ông xã chị có lòng tự trọng cao, ở nhà chị, anh ấy không được tự nhiên. Nhưng bây giờ anh chị chẳng có phòng ốc, với tiền lương của anh chị, muốn mua nhà là điều vô cùng khó khăn. Với lại, anh chị cũng không muốn dựa vào trong nhà.



Phùng Thiến Như im lặng một lát, rồi cười nói:



- Chị đã nói với cậu chưa?



- Chưa, nhưng hai vợ chồng chị đã hạ quyết tâm. Anh chị định đến tỉnh lỵ, lập nghiệp với một người bạn của anh ấy…



Mạnh Hiểu Quyên nói tới đây, ngẩng lên tha thiết nhìn Phùng Thiến Như:



- Chúng tôi định mở một công ty máy tính, muốn…



Mạnh Hiểu Quyên muốn nói lại thôi.



Phùng Thiến Như hiểu ngay, đây là Mạnh Hiểu Quyên nhắm vào tập đoàn Hoa Vũ. Cô là cổ đông lớn kiêm Tổng giám đốc của tập đoàn Hoa Vũ, mà tập đoàn Hoa Vũ là tập đoàn lớn hàng đầu trong nước về máy tính, nếu vợ chồng Mạnh Hiểu Quyên muốn kinh doanh ngành này, có tập đoàn Hoa Vũ làm chỗ dựa, sẽ là một con đường tắt để tiến lên.



Phùng Thiến Như cười:



- Chị Hiểu Quyên, chị cứ nói thẳng.



- Thiến Như, chúng tôi muốn làm đại lý bán hàng của tập đoàn Hoa Vũ ở Giang Bắc được không?



Mạnh Hiểu Quyên cười hì hì nói:



- Côi như là em giúp chị mở cửa sau!



Phùng Thiến Như suy nghĩ một chút, cười nói:



- Được, chị Hiểu Quyên, việc này không thành vấn đề. Đúng lúc tập đoàn của em cũng đang muốn tìm kiếm người hợp tác. Đợi công ty của anh chị hoạt động, việc hợp tác với tập đoàn Hoa Vũ không thành vấn đề.



Mạnh Hiểu Quyên hoan hô một tiếng, ôm chặt Phùng Thiến Như, liên tục cám ơn:



- Thiến Như, cám ơn! Rất cám ơn!



Mạnh Hiểu Quyên biết, với thực lực của tập đoàn Hoa Vũ, sẽ không hơp tác với nhưng công ty nhỏ, sở dĩ Phùng Thiến Như đồng ý, là vì nể mặt Mạnh Lâm.
Thật ra thì đầu óc Bành Viễn Chinh vẫn tương đối tỉnh táo. Hắn đi chậm là vì đang suy nghĩ một chuyện: Cái ngõ hẻm dài hơn trăm thước này, có từ thời dựng nước, đã quá cũ nát, cảnh quan không ra gì, không những ảnh hưởng bộ mặt của huyện, mà còn tạo điều kiện cho những hoạt động không hợp pháp, nghe nói rất nhiều gái điếm đến thuê phòng ở hẻm này.



Chỗ này có thể cải tạo… Bành Viễn Chinh dừng bước đánh giá cái ngõ hẻm sâu hun hút, hai bên là vách tường nhà, trầm ngâm một lúc, lại đi về phía trước.



Hướng Tiểu Vân dừng lại, quay lại nhìn về phía hắn.



Bành Viễn Chinh đang tạp trung suy nghĩ, trong lúc nhất thời, không dừng chân, đụng phải bộ ngực mềm mại của Hướng Tiểu Vân, mới giật mình kinh ngạc ngẩng lên.



Hướng Tiểu Vân giống như một con mèo nhỏ, hoảng sợ nhảy lui, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch.



Say rượu loạn tính là chuyện thường, nếu vì say rượu, hắn muốn… làm gì mình…Hướng Tiểu Vân cảm thấy hơi căng thẳng: mình có nên đón ý tiếp nhận hắn? Mà nếu làm như vậy, liệu có khiến hắn coi thường mình không?



Tâm trạng rối rắm lo được lo mất của Hướng Thiếu Niên, đương nhiên Bành Viễn Chinh không hay biết, hắn khẽ cười, lúng túng giải thích:



- Xin lỗi, tôi không chú ý cô ở trước mặt.



- Không có… không sao…



Hướng Tiểu Vân nhẹ nhàng nói, cúi đầu xuống. Khi cô ngẩng lên, Bành Viễn Chinh đã bước nhanh về phía trước.



Hai người cứ như vậy một trước một sau đi vào khu sinh hoạt của Huyện ủy. Nghiêm Hoa ăn tối xong, đi ra ngoài đổ rác, vừa lúc gặp Bành Viễn Chinh.



- Đồng chí Viễn Chinh? Sao đồng chí uống nhiều rượu vậy?



Nghiêm Hoa nhíu mày, phất tay nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn



Hướng Tiểu Vân cười, bước nhanh tới:



- Chủ tịch huyện Nghiêm, Chủ tịch huyện Bành dự tiệc của Cục, tôi đưa lãnh đạo về…



Nghiêm Hoa ồ một tiếng, xua tay nói:



- Được rồi, cô trở về đi. Nhà tôi ở sau nhà đồng chí Viễn Chinh, để tôi dìu được rồi.



Bành Viễn Chinh cười:



- Không cần, chị Nghiêm, tôi đi được mà. Tiểu Hướng, cô về đi.



Bành Viễn Chinh hướng về phía ký túc xá mà đi, Nghiêm Hoa vội vàng đuổi theo.



Hướng Tiểu Vân đứng tại chỗ dưới ánh trăng, nhìn theo hai người, trong lòng bỗng nổi lên một cảm giác thất vọng không rõ vì sao.