Cao Quan

Chương 520 : Phản ứng dữ dội

Ngày đăng: 01:00 20/04/20




Sáng hôm sau, Bành Viễn Chinh từ phòng vệ sinh đi ra ngoài, từ từ đi trở về phòng làm việc của mình. Khi đi ngang qua phòng làm việc Phó chủ tịch huyện Nghiêm Hoa, chợt nghe được bên trong truyền đến tiếng nói chuyện, rồi ngay sau đó, Nghiêm Hoa khom người kêu một tiếng:



- Chủ tịch huyện Bành!



Bành Viễn Chinh nhíu mày, dừng bước lại, đi vào.



Cậu ấm tạm giữ chức Hoàng Mộng Bút hai chân tréo nguẩy ngồi ở trong phòng làm việc của Nghiêm Hoa, nói chuyện không đầu không đuôi.



Hoàng Mộng Bút cười hắc hắc, đứng dậy bắt tay Bành Viễn Chinh:



- Chủ tịch huyện Bành, đúng lúc tôi cũng không còn chuyện gì làm, tới đây cùng Chủ tịch huyện Nghiêm báo cáo công tác, đồng thời cũng học tập lãnh đạo công tác lâu năm trong huyện.



Bành Viễn Chinh không biết nên khóc hay cười, thầm nghĩ: ngươi tìm Phó chủ tịch huyện Nghiêm Hoa báo cáo công tác cái khỉ khô, loại lý do này quá kém, quá thấp cấp. Hắn vừa chào hỏi xã giao Hoàng Mộng Bút, vừa liếc nhìn Nghiêm Hoa một cái. Vừa nhìn cô, ánh mắt của hắn liền hơi khựng lại.



Hôm nay hắn mới phát hiện, cả người Nghiêm Hoa có thay đổi rất lớn, không chỉ có vẻ mặt rạng rỡ, còn ăn mặc rất thời thượng, còn uốn tóc, thoạt nhìn trẻ đi mười tuổi. Thật ra thì, tuổi của cô vốn không lớn, chỉ hơn ba mươi tuổi, là tuổi rực rỡ và chín muồi của người phụ nữ, chẳng qua là cô luôn ăn mặc tương đối già giặn, làm cho người ta có ấn tượng như cô đã ở tuổi trung niên xế chiều.



Thấy Bành Viễn Chinh có bộ dạng như kinh ngạc và bất ngờ, Nghiêm Hoa đỏ mặt, hắng giọng một cái nói:



- Chủ tịch huyện Bành, tôi có trà Giang Nam ngon lắm, cậu nếm thử một chút.



Vừa nói, Nghiêm Hoa vừa đứng dậy đi pha trà cho Bành Viễn Chinh. Hôm nay cô mặc một bộ váy, lúc cúi xuống châm nước, cái mông đẫy đà ngạo nghễ vươn lên, vẽ nên những đường cong mê người. Bằng khóe mắt, Bành Viễn Chinh phát hiện, trong thoáng chốc ánh mắt Hoàng Mộng Bút sáng lên, khóe miệng run rẩy, bộ dạng như kìm chế không nổi nữa. Bành Viễn Chinh ngạc nhiên, rồi chợt tỉnh ngộ: người này hết sức háo sắc! Giờ phút này, hắn rốt cục hiểu ra, tại sao Nghiêm Hoa lại đột nhiên gọi hắn vào, đơn giản là để "bảo vệ" cô.



Nghiêm Hoa khá bực mình. Sáng nay cô vừa mới đi làm, tình cờ gặp Hoàng Mộng Bút trên hành lang, vừa bắt chuyện, kết quả người này liền được đà lấn tới, mặt dày đi theo tới phòng làm việc của cô.



Mặc dù là hư chức, nhưng dù sao y cũng là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Nghiêm Hoa bất đắc dĩ, cũng không thể "vạch mặt" Hoàng Mộng Bút, đành phải nhẫn nại phí thời gian nói vớ vẩn với y.



Thấy ánh mắt hau háu của người đàn ông kia cứ dán trên người mình, Nghiêm Hoa vừa thẹn vừa giận, nhưng không cách nào phát tác. Nghiêm Hoa làm quan mười năm, còn chưa từng gặp người nào không biết xấu hổ, không biết ngượng ngùng, lại còn có vẻ lưu manh như thế trong quan trường. Bất quá, đối với cô đó là dáng vẻ lưu manh, ở trong mắt Hoàng Mộng Bút, lại là phong lưu phóng khoáng.



Nghiêm Hoa bưng chén trà đi tới, nhìn Bành Viễn Chinh với vẻ cầu cứu.




Bành Viễn Chinh cũng đứng dậy, tức giận đập bàn:



- Bành mỗ làm người thanh bạch, làm quan đường đường chính chính, vì phát triển kinh tế bất kể người chê khen! Nếu Chủ tịch huyện Cung nói tôi thích làm việc lớn hám công to, thì cứ coi như tôi thích làm việc lớn hám công to vậy! Cũng không sai! Tôi ở chỗ này, có thể nói rõ ràng với Chủ tịch huyện Cung, dự án này nhất định có thể vận hành thành công! ... Vì sự phát triển của huyện Lân, chỉ cần hơn trăm ngàn người dân huyện Lân nhận được lợi ích thật sự, Bành Viễn Chinh này coi như là lên núi đao xuống biển lửa, trên lưng gánh một danh nhơ cũng không sao cả!



Cung Hàn Lâm làm khó dễ nằm trong dự liệu, nhưng mọi người không nghĩ tới là Bành Viễn Chinh cũng phản ứng dữ dội như vậy.



- Nếu như cái dự án này không thành công, nếu như nhà đầu tư thật sự là kẻ lừa gạt, Bành Viễn Chinh này lập tức tự nhận lỗi và từ chức! Nếu là sự thật chứng minh, có người ở sau lưng thọc dao nhỏ để đâm lén, phá hư đại cục phát triển kinh tế trong huyện, Chủ tịch huyện Cung chịu cái gì? ! Có dám tự nhận lỗi từ chức hay không? !



Vẻ mặt và giọng nói của Bành Viễn Chinh đều mãnh liệt, dường như đem bực dọc chất chứa hai ngày nay trút hết ra một lúc.



- Lòng dạ tiểu nhân lòng, cách nhìn tiểu nhân, hành động tiểu nhân!



Bành Viễn Chinh bồi liên tiếp một loạt " tiểu nhân " , khiến Cung Hàn Lâm thẹn quá hóa giận, tưởng chừng phải bùng nổ ngay. Nhưng khi ông ta đang định " đánh trả " , Hàn Duy đột nhiên đập bàn, lạnh lùng nói:



- Các người muốn làm cái gì? Bất kể thể thống chửi nhau loạn xạ sao? Có còn ra bộ dạng cán bộ lãnh đạo cấp huyện nữa không?!



Bành Viễn Chinh chậm rãi ngồi xuống, quay đầu nhìn Hàn Duy bình tĩnh nói:



- Bí thư Hàn, bởi vì chuyện riêng, Phó tổng của tập đoàn Hoa Thương kẹt lại ở Mỹ mấy ngày, bây giờ tôi mới vừa liên hệ với cô ấy. Họ hứa hẹn Thứ Hai tới chắc chắn sang Trung Quốc, ký hiệp định khung đầu tư với huyện chúng ta.



Hàn Duy nhướng mày, mắt lóe sáng, gật đầu trầm giọng nói:



- Tốt!



Rốt cuộc bởi vì sao Phó Khúc Dĩnh mất tích mấy ngày nay, trong điện thoại, Vương An Na cũng không nói gì, Bành Viễn Chinh cũng không hỏi, mà khi hắn nói chuyện điện thoại với Phó Khúc Dĩnh, đã có được tin tức xác thực từ cô ta.



Ngay tại lúc này, Bành Viễn Chinh tuyệt đối không có khả năng mở miệng nói đùa, những Ủy viên thường vụ khác cũng còn dễ nói, sắc mặt Cung Hàn Lâm lúc đỏ lúc trắng, chừng như muốn giấu mặt đi.