Cao Quan

Chương 521 : Mất sạch mặt mũi

Ngày đăng: 01:00 20/04/20




Bành Viễn Chinh phẫn nộ, bỗng ngồi xuống, động tĩnh tương đối lớn. Dĩ nhiên, tư thế của hắn có mấy phần biểu diễn ở trong đó, hắn muốn mượn miệng Hàn Duy, châm biếm một số người, chứ cũng không đơn thuần là căm phẫn trào dâng..



Hàn Duy hơi cau mày, chậm rãi nhìn mọi người chung quanh, ánh mắt càng lúc càng trở nên sắc bén. Cuối cùng, ông ta dừng lại trên người Cung Hàn Lâm, Cung Hàn Lâm mặt đỏ lên, đứng ngồi không yên.



Vốn ông ta tưởng rằng nắm được thóp của Bành Viễn Chinh, không ngờ là lấy tảng đá đập chân của mình, so với Bành Viễn Chinh lời lẽ của ông ta lộ ra vẻ trẻ con, ngu ngốc và thấp kém!



Là Chủ tịch huyện, mặt mũi của ông ta mất sạch!



Hàn Duy nâng chung trà lên nhấp một ngụm, lạnh lùng nói:



- Hôm nay hội nghị họp tới đây thôi. Nhưng trước khi hội nghị kết thúc, tôi nhấn mạnh một lần nữa, hy vọng tất cả mọi người dùng thời gian và sức lực vào công việc, giống như đồng chí Viễn Chinh, không so đo người chê khen, mạnh mẽ một lòng làm công tác thực tế!



Gần đây sinh hoạt và công tác trong cơ quan huyện thật không tốt. Một số người sinh sự từ việc không đâu, lòng dạ khó lường... Tôi không nêu tên cụ thể, nhưng tôi hy vọng những đồng chí này lập tức nghĩ lại, tỉnh lại! Sau này, nếu ai còn sau lưng bịa đặt sinh sự, gây trở ngại cho những đồng chí đang cố gắng công tác, tôi nhất định sẽ đề nghị với Thành ủy, trước miễn chức sau xử lý! Những chuyện gần đây, tôi không muốn lại tái diễn, nếu không, nhất định nghiêm trị không tha!



Đây là lần cuối cùng tôi nhấn mạnh vấn đề này. Đừng không biết xấu hổ như vậy, nếu còn tái phạm, thì tự giác một chút, chủ động tự nhận lỗi từ chức với Thành ủy đi! Tan họp!



Giọng nói và vẻ mặt của Hàn Duy đều gay gắt, đột nhiên đứng dậy, uy nghiêm phất phất tay, bỏ đi. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn



Những lời này rõ ràng là nhằm vào Cung Hàn Lâm, mặc dù không gọi đích danh, nhưng ai còn có thể nghe không hiểu? Cung Hàn Lâm ngồi đó, đầu vai run rẩy, sắc mặt chợt xanh chợt trắng, bối rối đến mức không cách nào dùng lời mà miêu tả được.



Họp xong, Bành Viễn Chinh, trở lại cơ quan Ủy ban nhân dân huyện, lập tức triệu tập cuộc họp các thành viên tổ trù bị.


- Vương Hạo, cậu tới đây một chút!



Nói xong, Cung Hàn Lâm nghênh ngang trở về phòng làm việc của mình.



Vương Hạo bất đắc dĩ ra khỏi phòng làm việc, do dự một chút, rồi vỗ vỗ vai Trí Linh, ý bảo cô nhanh đi về. Trí Linh giậm chân, khóc lóc cầm biên lai trong tay chạy về phòng làm việc.



Cô tìm Cung Hàn Lâm xin chữ ký, kết quả ông ta không ký, ngược lại còn mắng cô một chập, thật là oan uổng.



- Chủ tịch huyện Cung, ngài tìm tôi?



Vương Hạo một mực cung kính đứng trước bàn làm việc của Cung Hàn Lâm. Y là chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, bị kẹp giữa Bành Viễn Chinh và Cung Hàn Lâm, tình cảnh vô cùng lúng túng, dù làm bất cứ chuyện gì, đều phải cực kỳ thận trọng. Mặc dù quyền lực của Cung Hàn đã hoàn toàn suy yếu, nhưng ông ta vẫn là người đứng đầu Ủy ban nhân dân huyện.



Cung Hàn Lâm một bụng giận dữ, vừa rồi trút hết ra ngoài, thần thái trở nên rất bình tĩnh. Ông ta cười nhạt:



- Vương Hạo, gần đây sức khỏe của tôi không tốt lắm, cậu giúp ta thu xếp, tôi chuẩn bị đi bệnh viện huyện điều dưỡng một thời gian ngắn.



Ông ta muốn nằm viện? Vương Hạo giật mình, ngoài miệng vẫn kính cẩn nói:



- Được, Chủ tịch huyện Cung, tôi lập tức đi sắp xếp cho lãnh đạo. Lãnh đạo có yêu cầu cụ thể gì không?