Cao Quan
Chương 558 : Bữa tiệc tạ ơn của Tào gia
Ngày đăng: 01:00 20/04/20
Lên xe, Quách Vĩ Toàn không nhịn được, chủ động nhắc tới vấn đề thủ tục của dự án, Bành Viễn Chinh cười không nói, có vẻ tránh né.
Quách Vĩ Toàn thấy thái độ lập lờ nước đôi của Bành Viễn Chinh, trong lòng buồn bực, cũng không tiện hỏi thêm, bèn nói đến chuyện ba xí nghiệp tới huyện khảo sát.
Trong ba doanh nghiệp này, có hai là do lãnh đạo chủ yếu của Ủy ban kinh tế và thương mại tiến cử, ở thành phố hẳn là có bối cảnh. Quách Vĩ Toàn không tiện nói rõ, bèn thử thăm dò, suy đoán.
- Chủ tịch huyện Bành, công ty xây dựng Quang Minh là doanh nghiệp tư nhân của thành phố Trạch Lâm, thực lực mạnh; công ty công thương nghiệp Phi Đằng và công ty đầu tư Tân Thành Giang Bắc đều là doanh nghiệp lớn nổi tiếng. Trước đó một công ty đã chủ động liên lạc với chúng ta, để lộ ra ý định đầu tư mạnh mẽ.
Sau đó hai công ty còn lại là do Ủy ban kinh tế và thương mại thành phố tiến cử với chúng ta, đã thực hiện mấy dự án ở thành phố chúng ta.
Quách Vĩ Toàn khẽ cười, thầm quan sát sắc mặt Bành Viễn Chinh.
Ý của y là chọn công ty Phi Đằng và công ty Tân Thành là nhà đầu tư hai dự án lần này, bởi vì hai doanh nghiệp này có quan hệ với lãnh đạo. Dĩ nhiên, quan hệ thì quan hệ, bản thân hai doanh nghiệp cũng phải có năng lực, vượt qua được thử thách.
Bành Viễn Chinh cười cười, thản nhiên nói:
- Ngày mai nói chuyện với họ một chút rồi tính. Chúng ta lựa chọn nhà đầu tư, không chỉ xem thực lực, còn phải coi trọng danh dự và danh tiếng… Tóm lại, ba chọn hai, không nhất định là có thực lực mạnh nhất, nhưng phải là thích hợp nhất đối với huyện chúng ta.
Quách Vĩ Toàn ngẩn ra, nhưng vẫn im lặng.
Hắn đã ám chỉ như vậy, nhưng dường như Bành Viễn Chinh giả bộ hồ đồ không biết, thì cũng đành vậy. Cuối cùng quyết sách vẫn là do Bành Viễn Chinh quyết định, y chỉ có thể tận lực làm tốt việc tham mưu và trợ thủ, tránh cho lãnh đạo chủ yếu đưa ra quyết sách sai lầm.
Bành Viễn Chinh liếc nhìn Quách Vĩ Toàn một cái, ánh mắt lóe lên vẻ nghiền ngẫm.
Mặc dù các doanh nghiệp là do Quách Vĩ Toàn đưa vào, nhưng thực lực và bối cảnh của họ, thật ra thì Bành Viễn Chinh đã tìm hiểu rõ.
Trên thực tế Quách Vĩ Toàn không hiểu rõ lắm tác phong và phong cách của Bành Viễn Chinh, lần trước, khi Quách Vĩ Toàn nhắc tới ba doanh nghiệp, Bành Viễn Chinh âm thầm bảo Hoắc Quang Minh và Điền Minh tiến hành điều tra ba doanh nghiệp này một cách cẩn thận và kỹ lưỡng. Đây không phải là không tín nhiệm Quách Vĩ Toàn, mà là thói quen của Bành Viễn Chinh trước khi đưa ra quyết sách.
Chủ công ty Phi Đằng vốn là thân thích của một vị lãnh đạo về hưu. Công ty này đã một lần hợp tác thành công với Ủy ban kinh tế và thương mại, bản thân công ty đứng trong các doanh nghiệp tư nhân hàng đầu của tỉnh. Công ty Tân Thành lại là do một lãnh đạo của Ủy ban kinh tế và thương mại tỉnh đề cử với Ủy ban kinh tế và thương mại thành phố, chủ yếu hố trong lĩnh vực đầu tư tài chính.
- Viễn Chinh, cám ơn, tôi kính anh một ly.
Tào Dĩnh nâng ly đứng dậy.
Trong lòng Bành Viễn Chinh thầm than, hắn cũng đứng lên:
- Đừng nói "kính" như vậy, chúng ta là bạn học cũ, lại là bạn tốt, điều nên làm, nhất định tôi sẽ làm, sau này tuyệt đối cô đừng nên khách khí như vậy.
Tào Dĩnh ngây ngốc nhìn Bành Viễn Chinh, mặt mỉm cười, nhưng trong lòng thì đau đớn như dao cắt.
Rời khỏi Tào gia, Tào Dĩnh tiễn Bành Viễn Chinh về đến dưới lầu nhà hắn. Thật ra thì khoảng cách hai tòa nhà không quá ba mươi mét.
Đến nơi, Bành Viễn Chinh quay lại cười cười:
- Tiểu Dĩnh, tôi đến nơi rồi, cô quay về đi.
- Sau này không biết chúng ta còn có cơ hội gặp nhau không…
Tào Dĩnh hơi thương cảm nhìn Bành Viễn Chinh, đưa một bình giữ ấm trong tay tới:
- Đây là cháo đậu nấu nhừ, lúc nãy anh uống rượu, trở về ăn chút cháo giải rượu!
Bành Viễn Chinh trong lòng cảm khái, chầm chậm đưa tay nhận lấy, đôi môi giật giật, muốn nói vài lời gì đó, nhưng cũng không biết phải nói gì, cắn răng xoay người rời đi.
Tào Dĩnh nhìn theo bóng lưng hắn chậm rãi lên lầu, mắt đỏ ngầu, nước mắt rơi như mưa. Bỗng nhiên cô xoay người di, chạy như điên ra khỏi khu sinh hoạt, khiến mọi người trong khu sinh hoạt của nhà máy cơ khí tò mò nhìn theo.
Trong đầu Tào Dĩnh trống rỗng, cô muốn giải tỏa, muốn tìm một chỗ không người mà khóc cho thỏa, nhưng trong lúc cô băng qua đường, một chiếc Santana màu đen lao tới, cô văng ra, chiếc xe phát ra tiếng phanh gấp chói tai, rồi dừng lại.