Cao Quan
Chương 629 : Biết khó vẫn tiến, nước xiết nên lui
Ngày đăng: 01:01 20/04/20
Động tĩnh bên phía Ủy ban nhân dân quận của Cố Khải Minh, không làm Bành Viễn Chinh bận tâm. Sau khi yên lặng hai tuần lễ, Cố Khải Minh bắt đầu từng bước thi hành ý tưởng chính trị của mình. Dù sao, ông ta là Chủ tịch quận, người đứng đầu chính quyền, có ý tưởng và biện pháp công tác của riêng mình.
Đối với Cố Khải Minh, trong lòng Bành Viễn Chinh đã vạch sẵn một lằn ranh vô hình, chỉ cần ông ta không chạm đến lằn ranh này, Bành Viễn Chinh sẽ không hành động. Chỉ cần có được sự nhất trí ở những chính sách quan trọng, hai người sẽ duy trì cục diện "đoàn kết cùng làm việc" như hiện nay.
Thoáng một cái, đã qua mấy tháng. Cố Khải Minh dần dần thả lỏng, bắt đầu tự chủ đẩy mạnh hoạt động thu hút đầu tư, cũng liên tiếp thông qua quan hệ tiến cử mấy dự án, trên căn bản là hành động một mình, bỏ qua Quận ủy.
Đối với chuyện này, Bành Viễn Chinh khá bình thản, Cố Khải Minh cần có thành tích của riêng mình, không muốn bị che mờ bởi vầng hào quang của Bành Viễn Chinh, đó là điều bình thường và có thể hiểu được.
Ở hội nghị tổng kết công tác cuối năm, ngoài ý liệu của rất nhiều cán bộ quận, Bành Viễn Chinh tỏ ý tán thành công tác của Ủy ban nhân dân quận. Điều này làm Cố Khải Minh có phần xấu hổ, sau khi nhận ra sự độ lượng của Bành Viễn Chinh vượt ra ngoài trí tưởng tượng của mình, Cố Khải Minh cũng bớt đi một phần băn khoăn.
Y dần dần nhận ra, thật ra thì đường lối thi hành biện pháp chính trị của hai người cũng không trái ngược. Chỉ có điều, tầm nhìn của Bành Viễn Chinh xa rộng hơn, còn y, do bị giới hạn bởi thời đại và tầm nhìn, ý tưởng quyết sách tương đối hẹp hơn.
Tháng cuối cùng của năm 95 nhanh chóng qua đi, trước tết năm 96, các số liệu thống kê được đưa ra. Bất kể là tổng sản lượng kinh tế quốc dân hay thu nhập bình quân đầu người hoặc mức độ tăng trưởng của khu vực thành thị và nông thôn, đều tăng 120 phàn trăm trở lên. Tốc độ tăng trưởng như vậy, đừng nói là ở tỉnh Giang Bắc, mà dõi mắt khắp cả nước, cũng làm cho người ta phải nể.
Do có mấy dự án về thương mại hậu cần được đưa vào hoạt động, thu hút một số lượng lớn nhân khẩu. Cuối năm đó, số nhân khẩu thường trú từ hơn một trăm ngàn, thoáng cái đã tăng lên thành ba trăm sáu, ba trăm bảy mươi ngàn.
Quận Kiến An chợt trở thành nơi tập trung mọi ánh mắt của lãnh đạo cao tầng cho đến dân chúng bình thường. Từ một huyện nghèo khó vô danh, đến một quận có nền kinh tế mạnh số một số hai toàn tỉnh, có thể nói đã trở thành một điển hình kiểu mẫu trong cải cách và mở cửa.
Tết âm lịch vừa qua khỏi, tổ quay phim Tiên Phong kết thúc mấy tháng quay phim, trở lại Thủ đô, bước vào giai đoạn sản xuất hậu kỳ. Bành Viễn Chinh nghe nói, bộ phim sẽ được chiếu vào tháng 4, Ban Tuyên giáo Trung ương và các ngành có liên quan còn muốn tổ chức một buổi lễ ra mắt bộ phim.
Những ngày nghỉ Tết qua nhanh, Phùng Thiến Như đưa hai đứa bé sang Mỹ làm ăn. Dĩ nhiên, Mạnh Lâm đi cùng với cô. Không có người lớn đi kèm, bà Phùng không cho phép đưa hai đứa bé đi.
Trước khi Bành Viễn Chinh về Tân An, Phùng lão gọi hắn vào Đại Hồng Môn.
Hai năm qua, ông rất hiếm khi gọi hắn vào Đại Hồng Môn, mà ông cháu chỉ gặp nhau ở biệt thự của Phùng gia. Lần này, ông cụ cho thư ký gọi điện bảo hắn đến, có vẻ hơi khác thường.
Bành Viễn Chinh tức giận ném tờ báo xuống, trầm giọng mắng:
- Lời lẽ rỗng tuếch, ăn nói bừa bãi, xằng bậy!
Bành Viễn Chinh nói lớn, tài xế đang chăm chú lái xe sợ hết hồn, nhưng không dám nói gì, chỉ im lặng vờ như không nghe thấy.
Tình hình kinh tế ở quận phát triển là không sai, nhưng cũng không đến mức chiếm 60 phần trăm tổng sản lượng kinh tế thành phố, càng không có chuyện sang năm tăng gấp hai lần, đây không phải là phóng đại hay sao?
Bành Viễn Chinh không rõ là phóng viên viết ẩu, hay là người trong quận nói lung tung. Hắn lấy di động gọi cho Quận ủy.
Người nhận điện thoại là nhân viên Tiểu Triệu, nghe ra giọng của Bành Viễn Chinh, lập tức đứng thẳng lưng, kính cẩn chào:
- Bí thư Bành!
- Ừ, Tiểu Triệu, cậu hỏi Ban tuyên truyền một chút, xem người nào hai ngày nay nhận phỏng vấn của báo chiều Giang Bắc, xong rồi gọi lại cho tôi!
Bành Viễn Chinh nói xong liền cúp điện thoại.
Dic nhiên Tiểu Triệu không dám chậm trễ, vội hỏi rõ tình hình, rồi lập tức gọi lại cho Bành Viễn Chinh:
- Bí thư Bành, Ban tuyên truyền nói là ngày hôm trước phóng viên bao chiều Giang Bắc tới phỏng vấn, Ban tuyên truyền phối hợp với Chủ nhiệm Tiền ở văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, nhận phỏng vấn.
Chủ nhiệm Tiền mà Tiểu Triệu nói tới, chính là Phó chánh văn phòng Tiền Học Ngữ ở văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, nguyên là Chánh văn phòng xử lý khẩn cấp, thay Trí Linh phụ trách công tác của văn phòng Ủy ban nhân dân huyện.