Cao Quan

Chương 630 : Phóng túng

Ngày đăng: 01:01 20/04/20




Những số liệu trong bài báo là do Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân quận Tiền Học Ngữ nói với phóng viên báo chiều Giang Bắc, phóng viên không phóng đại.



Bành Viễn Chinh nói điện thoại với Tiểu Triệu xong, mặt sa sầm nhìn ra ngoài cửa xe. Xe chạy như bay, quang cảnh hai bên đường cao tốc vùn vụt lùi ra sau, Bành Viễn Chinh cảm thấy phiền muộn, chợt dầu váng mắt hoa, muốn nôn mửa.



Lái xe lo lắng quay lại nhẹ nhàng nói:



- Bí thư Bành, hay là dừng xe lại để ngài nghỉ ngơi một chút.



Bành Viễn Chinh cảm thấy không thoải mái, xua tay:



- Không sao, cứ tiếp tục lái đi.



Bành Viễn Chinh nhắm mắt lại.



Lái xe cố hết sức giữ cho xe chạy một cách vững vàng, nhưng lái xe trên đường cao tốc, tốc độ không thể giảm dưới giới hạn. Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, ra khỏi đường cao tốc, là đã đến quận Kiến An.



Bành Viễn Chinh thở phảo một cái:



- Dừng xe bên đường một lát.



Lái xe vội dừng xe lại.



Bành Viễn Chinh xuống xe, đứng ở ven đường châm một điếu thuốc, hút xong, lại lên xe, bảo tài xế chạy thẳng tới Quận ủy.



Bành Viễn Chinh trở lại phòng làm việc của mình, Trưởng ban Tuyên giáo Phàn Thường đi tới, vẻ mặt hơi lúng túng:



- Bí thư Bành!



Ở trên xe, Bành Viễn Chinh gọi điện báo cho Phàn Thường, bảo y đến phòng làm việc của hắn nói chuyện. Thật ra lúc này, Ban Tuyên giáo đã biết Bành Viễn Chinh không hài lòng đối với bài báo hôm nay của báo chiều Giang Bắc về quận Kiến An. Chỉ có điều, rõ ràng bài báo tán thành công tác ở quận, thậm chí là tán tụng, sao lãnh đạo không hài lòng? Người của Ban Tuyên giáo nghĩ mãi không ra.



Phàn Thường cũng hơi hoang mang.



- Lão Phàn, anh xem bài báo này một chút, xem có vấn đề hay không?



Bành Viễn Chinh đưa tờ báo tới, Phàn Thường nhận lấy, đọc kỹ một lượt. Đọc Xong, y ngẩng lên nhìn Bành Viễn Chinh, cười khổ:



- Bí thư Bành, có vẻ hơi khoa trương, tuy nhiên…



Phàn Thường chưa nói hết, đã bị Bành Viễn Chinh lạnh lùng cắt ngang:



- Đâu chỉ là một chút khoa trương? Quá khoa trương, quá phóng đại! Trong hai năm tăng gấp đôi, đây là khái niệm gì? Chúng ta sao có thể làm được? Người thạo nghiệp vụ xem cái này, sẽ cười vào mặt! Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận Kiến An chúng ta sẽ trở thành trò cười cho nhân dân toàn tỉnh!
Tào Dĩnh dừng bước lại, chỉ về phía đường cái đối diện:



- Quán "Hỏa liệt điểu", được không?



Bành Viễn Chinh do dự một chút, rồi gật đầu:



- Được, anh đi với em.



Trong quán rượu tiếng người ồn ào, khói thuốc mù mịt, toàn là những thanh niên nam nữ nhuộm tóc đủ màu đủ kiểu kỳ quái, tiếng nhạc cuồng loạn và tiếng gào thét hỗn tạp, khiến Bành Viễn Chinh cảm thấy không thoải mái.



Đây là lần đầu tiên trong đời Tào Dĩnh đến một chỗ như thế này. Cô gọi bia, cũng không bận tâm Bành Viễn Chinh bằng lòng hay không, rót đầy ly cho hai người, rồi nâng ly lớn lên mà uống ừng ực.



Rõ ràng Tào Dĩnh muốn phóng túng một lần, xoa dịu cảm giác áp lực và đau thương ở sâu trong nội tâm. Bành Viễn Chinh muốn ngăn cản nhưng biết là không thể, đành yên lặng uống cùng cô.



Tửu lượng Tào Dĩnh vượt quá sự tưởng tượng của Bành Viễn Chinh. Cô gái mà cho tới bây giờ luôn nghiêm trang, gia giáo, theo khuôn phép cũ, sau khi hoàn toàn bộc lộ nỗi niềm, không ngờ lại tỏ ra điên cuồng, hoang dã đến như vậy. Ước chừng cô uống vào một tá chai bia, uống nhiều như vậy, ngay cả Bành Viễn Chinh cũng hơi ngà ngà.



Cuối cùng Tào Dĩnh có phần kích động, không kìm chế được cảm xúc, cô giơ cao ly bia, đứng dậy nương theo tiếng nhạc mà la hét, mấy tên dáng vẻ lưu manh bu lại, Bành Viễn Chinh thấy không ổn, bèn ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, dìu cô ra khỏi quán rượu.



Đón xe trở lại cư xá, Bành Viễn Chinh dìu Tào Dĩnh lên lầu, gõ cửa cả buổi không ai mở. Tào Dĩnh dựa trên lưng hắn, nhẹ nhàng nói:



- Em…có chìa khóa…ba mẹ em về nhà ông bà…



Bành Viễn Chinh dùng chìa khóa mở cửa, đỡ Tào Dĩnh vào xong, Bành Viễn Chinh vừa định thu xếp để rời khỏi cô, Tào Dĩnh đã lao tới, rúc vào lòng hắn, ôm hắn thật chặt, điên cuồng hôn lên môi hắn.



- Đừng di, đừng rời bỏ em…Đừng tàn nhẫn với em như vậy…







Ngày hôm sau, Bành Viễn Chinh mới biết, Tào Đại Bằng xin về hưu, hai vợ chồng họ trở về quê ở Giang Nam, nhận thầu một khu đất hoang, chuẩn bị làm một lâm trường. Tào Dĩnh cũng đã đưa đơn từ chức cho nhà trường, cả nhà muốn rời Tân An về quê.



Tào Dĩnh không nói lời từ biệt Bành Viễn Chinh, chỉ viết một phong thư. Ba ngày sau khi cô rời khỏi Tanan, Bành Viễn Chinh ngồi trong phòng làm việc đọc xong lá thư này, không khỏi buồn rầu, thở dài, mi mắt không khỏi hơi ướt.



Cửa phòng làm việc của hắn không đóng, Mạc Xuất Hải chợt xuất hiện trước cửa, kính cẩn gọi:



- Bí thư Bành, ngài có tiếp hai doanh nhân của tỉnh Giang Nam không?



Bành Viễn Chinh đứng dậy, lạnh nhạt nói:



- Tiếp, anh lập tức sắp xếp.