Cặp Đôi Hoàn Cảnh

Chương 42 :

Ngày đăng: 15:33 19/04/20


Bạch Hạ ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xanh thẳm, thở dài một tiếng rồi nói, giọng điệu như thể cố tỏ ra tự nhiên, vui vẻ: “Mấy ngày nay cứ ở mãi trong phủ, ta thấy ngột ngạt quá, hay là nhân tiết trời ngày hôm nay đang đẹp, chúng ta ra ngoài dạo chơi vài vòng nhé?”.



“Được”, Tiêu Sơ ngước mắt, gật đầu không hề do dự.



Cách Tiêu phủ không xa là một khu chợ sầm uất, hai người ra ngoài mà không mang theo tùy tùng, khiến cho Tứ Muội chỉ biết oán thầm mà chẳng làm gì được.



Bạch Hạ ở suốt trong phủ đã nhiều ngày nên lúc này rất hào hứng. Cái gì nàng cũng cảm thấy mới lạ, phải chen lên trước mà xem cho bằng được, Tiêu Sơ lại chỉ mỉm cười đi bên cạnh nàng.



Trên suốt đoạn đường đi, Tiêu Sơ không hề để Bạch Hạ đẩy xe lăn giúp y, Bạch Hạ cũng chỉ lo chạy tới chạy lui, xem hết cái nọ đến cái kia, thế nhưng khoảng cách giữa họ từ đầu đến cuối chưa bao giờ xa quá ba bước chân.



Không biết được rốt cuộc là ai thuận theo ai, hay đây chính là sự ăn ý không cần thiết phải nói ra thành lời.



Sau khi đi quanh một vòng, cuối cùng hai người cũng vui vẻ quay trở về.



Trên đường đi ngang qua một cửa tiệm bán nguyên liệu nấu ăn, Bạch Hạ lại chạy vào mua hai bao đồ lớn, khi đi ra nàng còn đắc ý tuyên bố: “Chút nữa ta sẽ cho huynh thưởng thức tay nghề xuất chúng của ta, bánh quả phỉ*!”.



* Quả phỉ: Một cây thuộc loại hạt dẻ.



Tiêu Sơ như hơi ngẩn người ra một lúc, sau đó mới mỉm cười nói: “Vậy ta lại phải mỏi mắt mong chờ rồi!”.



Đang định bước tiếp thì bỗng dưng nghe thấy một tràng tiếng vó ngựa vang lên, còn có cả tiếng người la ó.



Từ chỗ ngã rẽ có một con ngựa đang phi nhanh tới, người đi đường thi nhau bỏ chạy tán loạn, khu chợ vốn náo nhiệt thoáng chốc đã trở nên hỗn loạn vô cùng, hiển nhiên rất có khả năng sẽ có người bị thương.



Thấy vậy khuôn mặt Tiêu Sơ tức thì lạnh băng, loáng thoáng còn hiện lên thần sắc giận dữ.



Tiện tay y nhặt lấy một quả trong túi đồ để trên chân. Y vừa vung tay đã nghe thấy tuấn mã hí thảm, chân trước của nó thình lình khuỵu xuống, chỉ trong nháy mắt nó đã ngã không thể gượng dậy nối nữa.



Võ công của người trên ngựa rõ ràng không hề tầm thường chút nào, tuy chưa kịp phòng bị đã bị hất ra, song gã vẫn có thể trở mình xoay một vòng trên không trung rồi vững vàng tiếp đất. Người nọ là một hán tử tráng kiện mặc y phục bó thân, đôi mắt hổ quét qua đám người nhốn nháo, sau cùng nhắm đúng vào Tiêu Sơ đang bình tĩnh ngồi ngay ngắn trên xe lăn, đôi mày rậm ngay tức thì dựng ngược lên. Gã sải bước đi tới quát hỏi: “Sao ngươi lại đốn hạ ngựa của lão tử?”.


Bạch Hạ tựa như vô cùng kinh ngạc khi nghe thấy lời hắn nói nàng sững sờ đứng yên tại chỗ, không hề lên tiếng.



Tiêu Sơ thấy vậy, vội vàng nhịn đau, tóm lấy cánh tay Tứ Muội, sầm mặt nói: “Ngươi muốn truy cứu việc này trước hay đi mời đại phu giúp ta trước?”.



Khuôn mặt chữ điền của Tứ Muội co rút vặn vẹo, bộ râu quai nón rung mạnh mấy cái, cuối cùng hắn cúi người ôm lấy Tiêu Sơ chạy ra ngoài. 



Bạch Hạ vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn đĩa điểm tâm mới chỉ đụng đến một miếng nhỏ, khớp hàm dần dần cắn chặt...



Sau khi đại phu đến xem bệnh cho Tiêu Sơ đã kê hai thang thuốc, Tứ Muội không yên tâm để người khác làm nên tự mình đi cùng đại phu đến hiệu thuốc.



Trong phòng của Tiêu Sơ lúc này chỉ còn Chiến Phong canh giữ, nó yên lặng nằm sấp bên giường, trong căn phòng u ám đôi mắt xanh lục của nó lập lòe ánh lên tia sáng cảnh giác lạnh lẽo.



Ngoài cửa phát ra tiếng động sau đó có một người chầm chậm bước vào, sói tuyết đang cảnh giác cao độ vậy mà chỉ khẽ giật giật tai, không hề phản ứng.



“Huynh đang tỉnh đó chứ?”



“Ừm, đồ để thắp đèn đặt trên bàn ở bên tay trái cô đó.”



“Ồ! Bây giờ không cần tiết kiệm tiền đâu, cũng đã tìm ra được hỏa chiết tử rồi sao?” Theo tiếng nói chế giễu, ánh sáng trong phòng cũng lóe lên, chiếu lên khuôn mặt tức giận của người đang cầm ngọn đèn: “Tiêu Tranh Ngôn, huynh giỏi lắm, huynh lợi dụng ta sướng quá nên nghiện rồi phải không?!”.



Tiêu Sơ đang khoác áo đơn, ngồi tựa vào giường sắc mặt lẫn sắc môi đều trắng bệch, y khẽ thở dài rồi nói một câu: “Xin lỗi!”.



“Không dám!” Bạch Hạ bình tĩnh nhìn y, nói chuyện vừa nhanh vừa vội cứ như thể ăn phải thuốc nổ: “Ta qua đây để chào tạm biệt huynh, sáng ngày mai ta phải cáo từ rồi, sau này huynh đi đường dương quan của huynh, ta đi cầu độc mộc của ta, cả hai không liên quan gì tới nhau nữa! Huynh không cần tới tiễn ta, cũng không cần phải lo lắng cho ta. Dù sao đi nữa, ta thà bị tên tiểu vương gia tâm thần kia bắt làm vương phi, chứ không muốn cứ phải trơ mắt nhìn huynh... nhìn huynh...”. Cố ghìm lại những lời đang muốn buột ra khỏi miệng, nàng tức tối giậm chân: “Bằng không, ta thật sự sợ rằng mình sẽ không kiềm chế được mà làm gì đó với huynh!”.



Nói xong, nàng lấy hơi thổi tắt ngọn đèn rồi mau chóng rời khỏi.



Trong căn phòng lại rơi vào bóng tối chỉ còn ánh sáng của đôi mắt sói tuyết cứ chớp rồi tắt, một lúc lâu sau, mới vang lên một tiếng cười rất nhỏ cũng rất nhẹ, nghe sao thật tịch mịch, thật cô liêu...



“Chiến Phong, thật ra, ta cũng sợ...”