Cặp Đôi Hoàn Cảnh
Chương 5 :
Ngày đăng: 15:33 19/04/20
Hôm sau, vừa sáng ra Tứ Muội đã tới hầu hạ Tiêu Sơ rửa mặt dùng bữa, tuy vẫn săn sóc chu đáo như trước, nhưng từ đầu đến cuối khuôn mặt chữ điền cứ xị ra, đen như đáy nồi, có lẽ hắn vẫn giận chuyện tối qua Tiêu Sơ không bận tâm đến sức khỏe của mình mà lại ăn món bánh quả phỉ đó. Tiêu Sơ không biết phải làm sao, hơn nữa tự biết mình sai nên cũng chỉ im lặng.
Dùng bữa xong, Tiêu Sơ ra vườn ngắm hoa, Tứ Muội thì đi sắc thuốc.
Khi y quay trở về viện tử, chỉ thấy mỗi chén thuốc còn đang bốc khói đã được đặt trên bàn đá.
Không thấy bóng dáng của Tứ Muội, còn một người nữa, suốt từ sáng đến giờ cũng chẳng thấy đâu.
Chỉ sợ là, sau này cũng không thể gặp lại nữa...
Nha đầu kia nói rằng, trời vừa sáng sẽ đi, có lẽ vẫn chưa từ biệt ai cả.
Như vậy cũng tốt, y sẽ dễ tạo ra một lý do cho việc nàng ra đi hơn.
Nha đầu kia nói rằng, y đã lợi dụng nàng.
Hơn nửa tháng nay, chuyện nàng và y như hình với bóng cùng sự cưng chiều dung túng của y với nàng, nhất định đã bị trình báo tường tận với mẫu thân y ở Giang Nam, hơn nữa Tiêu Di đang mang thai, khoảng thời gian tới nhất định sẽ là những tháng ngày yên ổn đối với y.
Y đích thực đã lợi dụng nàng, nàng cũng biết điều đó. Có điều, chuyện tối hôm qua lại hoàn toàn không phải như vậy.
Chỉ là…
Nhìn hơi nóng trên miệng chén đã dần dần bay hết, Tiêu Sơ gượng cười.
Thôi thì cứ để nàng hiểu nhầm đi, cứ để nàng mang theo cơn giận mà rời đi cũng chưa hẳn là một việc xấu.
Ít ra cũng có thể giúp nàng nhanh chóng quên đi một người bệnh như y.
Là một đại phu, phải bó tay trước bệnh tình của người bệnh nhất định sẽ rất đau khổ, tuy nhiên khi đối mặt với người bệnh mà mình biết rõ phải làm thế nào để chữa trị nhưng lại chẳng thể làm gì thì càng đau khổ hơn.
Nếu người bệnh này có quan hệ mật thiết với mình, nỗi khổ trong lòng lại không biết phải làm sao để giải tỏa, rất có thể nàng sẽ bất chấp tất cả đưa ra sự lựa chọn mà dù biết chắc sẽ hối hận nhưng lại không thể làm gì khác.
Đó chính là điều nàng sợ, cũng là điều y sợ.
Bê chén thuốc lên, có điều Tiêu Sơ không một hơi uống cạn như trước đây, mà chỉ uống một nửa rồi ngừng lại, y di chuyển xe lăn đến phía trước gốc trúc xanh tốt kia, vươn tay xoa nhẹ mầm non vừa mới nhú ra.
Màu xanh như vậy tựa như hình bóng của nha đầu kia, lúc nào ông hoạt bát và tràn đầy sức sống.
Khóe môi y vô thức nhếch lên thành một đường cong nhàn nhạt, đem chén thuốc đã nguội lạnh từ từ tưới xuống đất.
Thôi hãy cứ để y thay nàng tiếp tục nuôi dưỡng, trông giữ gốc trúc này, chờ xem thành quả.
Vốn chỉ là bèo nước gặp nhau sau cùng vẫn có thể lưu lại chút gì để nhớ là đáng trân trọng lắm rồi.
Khi ở phố chợ y đã từng cho rằng, nàng có thể ở lại đây để tận mắt nhìn thấy điều hoang đường kia trở thành sự thật, nàng sẽ đắc ý vỗ tay cười thích thú, đôi mắt cong cong, lúm đồng tiền nhỏ xinh, bím tóc tung bay...
Tuy nhiên lần độc phát ngay sau đó đã thức tỉnh y. Sao y có thể vì chút tư tâm của mình mà để cho nàng tiếp tục lún sâu hơn?
Nước thuốc màu đen thấm dần vào đất, mùi hương thuốc trong không trung dần dần tiêu tan.
Nhặt phiến lá trúc rơi trên người lên, Tiêu Sơ thầm thở dài, sau dó lại mỉm cười thoải mái.
Nha đầu đó còn nói, thà rằng bị Tiểu vương gia Bắc Tề bắt về làm vương phi.
Đây quả nhiên là một đôi oan gia...
“Ta đã nói với ngươi mấy trăm lần rồi, ta là Bạch Hạ, không phải Bạch Tiểu Hà! Đầu của ngươi bị cửa kẹp hay là bị lừa đá hả?!” Ban đầu Bạch Hạ vẫn còn hoảng sợ chưa hoàn hồn nổi, lúc sau thấy rõ người tới là ai thì bèn nổi trận lôi đình: “Ngươi lại còn dám giục ngựa đụng chết ta!”.
Người nọ ngửa mặt lên trời cười to mấy tiếng. “Tiểu Hà ngoan như thế, sao mà ta nỡ làm vậy được? Thiếu gia chỉ muốn cùng cưỡi ngựa ngắm cảnh thi với nàng thôi!”
“Ta khinh! Không phải ngươi đã đi rồi sao? Sao lại còn xuất hiện nữa? Chẳng lẽ ngay cả Tây Thiên cũng không chịu thu nạp ngươi à? Đúng là oan hồn không tan mà!”
“Đương nhiên là bởi vì Hồ Tam nói với ta rằng ở đây có một vị cô nương tuyệt sắc, nên ta mới cất công quay lại để chiêm ngưỡng dung nhan của nàng ta. Chẳng qua cũng may nhờ thế ta mới tìm thấy nàng, bằng không chẳng phải ta đã để cho con tôm nhỏ là nàng lọt lưới mất rồi sao?”
Xem ra người này chính là Tiểu vương gia Bắc Tề, Đôn Phương Lai, nhưng sao tính cách hắn lại như vậy nhỉ?
Đại hán ngang ngược hôm qua gặp phải tại phiên chợ có lẽ là Hồ Tam mà hắn nói, mà cái gọi là công vụ quan trọng chính là đi báo cho chủ tử quay trở lại để chiếm đoạt mỹ nhân sao?
Chân mày Tiêu Sơ bất giác chau lại.
Bạch Hạ vẫn còn nổi xung: “Ngươi đuổi theo ta gần một năm rồi, rốt cuộc đã chán chưa hả?”.
Người nọ nhấc một chân lên, cong gối tùy ý gác lên trên lưng ngựa, lắc đầu dứt khoát nói ra hai từ. “Chưa chán!”.
“Ngươi đã có nhiều thê thiếp vậy rồi mà còn...”
“Ta đã nói với nàng bao nhiêu lần rồi, là cơ thiếp*, không phải thê thiếp.”
* Cơ thiếp: Thiếp
“... Có gì khác nhau đâu? Dù gì thì cũng đều là nữ nhân của ngươi cả, hơn nữa không phải là ngươi có vị hôn thê rồi à?”
“Thế thì sao? Đâu có ảnh hưởng gì đến việc ta thích nàng!”
“Nữ nhân mà ngươi thích không đến một ngàn thì cũng tám trăm, tại sao ngươi cứ bám dính lấy ta không chịu buông?”
Người nọ lại cười lớn, trông cực kỳ ngả ngớn, ngạo mạn: “Bởi vì ta vẫn chưa có được nàng chứ gì nữa!”.
“... Đồ điên!”
Lúc này, chân mày Tiêu Sơ đã nhíu chặt. Mà vị tiểu vương gia kia cuối cùng cũng sực nhớ lại kẻ khiến mình mất mặt lúc nãy, sắc mặt sa sầm, hắn dùng roi ngựa chỉ về phía y: “Bạch Tiểu Hà, hắn là ai?”.
“Liên quan gì đến ngươi?”
“Ta vừa mới nhìn thấy hai người ôm nhau!”
Bạch Hạ đỏ mặt, nhưng thái độ vẫn cứng rắn như trước: “Vẫn câu nói đó thôi, liên quan gì đến ngươi?!”.
Nam tử híp đôi mắt phượng hẹp dài, thoáng lộ ra sự hung tàn: “Chớ nói với ta là hai người có tư tình!”.
Bạch Hạ bị hắn dồn ép quá nên dứt khoát nói: “Phải thì thế nào? Ngươi quản được sao?”.
Nam tử từ trên cao liếc mắt nhìn xuống Tiêu Sơ đang ngồi yên lặng trên xe lăn, khinh thường nói: “Cho dù nàng có muốn tìm một người tới để đối phó với ta, ta xin nàng hãy tìm người nào tay chân đầy đủ có được không? Đem một tên tàn phế đến đây là nàng đã xem thường ta quá rồi đó!”.
Bạch Hạ nghe thấy hắn xuất ngôn nhục mạ Tiêu Sơ, liền nổi trận lôi đình, đang định nổi xung lên thì lại nghe thấy một giọng nói dịu dàng cất lên: “Hạ Hạ...”.
Nàng sững người, xoay lại nhìn theo hướng phát ra tiếng nói.
Tiêu Sơ hơi ngẩng đều, trên khuôn mặt mang theo nụ cưòi ấm áp, y đưa tay phải về phía nàng, lòng bàn tay mở ra, ngón tay thon dài, các khớp xương lồi ra, đường vân tay rõ ràng: “Hạ Hạ, theo ta về nhà thôi!”
Khi đó, mặt trời vừa ló dạng nhuộm đỏ đường chân trười, những áng mây ngũ sắc trên bầu trời phản chiếu vào đôi mắt đen láy của y, trong khoảng khắc này, nó tỏa ra hào quang lấp lánh rực rỡ tuyệt trần.