Cặp Đôi Hoàn Cảnh

Chương 6 :

Ngày đăng: 15:33 19/04/20


Tứ Muội đang rất lo lăng, bởi vì vừa sáng ra công tử nhà hắn đã đi ra ngoài cùng với nha đầu kia, rồi sau khi trở về, sắc mặt y lại có gì đó không ổn cho lắm, không biết có phải do cơn đau tối hôm qua vẫn chưa thuyên giảm hay không.



Song công tử lại tỏ ra không muốn nói nhiều, vừa bước vào cổng đã lầm lì đi thẳng đến thư phòng. Điều kỳ lạ là nha đầu kia lại không hề làm cái đuôi nhỏ bám theo công tử giống như mọi khi nữa, mà lại cúi đầu như một tiểu cô nương hiền lành, dịu dàng, quay trở về phòng của mình. Từ khi mặt trời mọc cho đến lúc mặt trời đứng bóng, hai người vẫn chưa chịu xuất hiện.



Tứ Muội muốn hỏi nhưng lại không dám, vốn định đi tìm Chiến Phong trò chuyện thì con sói tuyết này lại cứ như bị trúng tà, chẳng biết vui mừng chuyện gì mà cứ nhảy tới nhảy lui trong vườn, không lúc nào yên.



Thế là hắn đành phải lủi thủi leo lên nóc nhà nằm đếm râu của mình để giết thời gian, đếm tới đếm lui cũng đếm không hết. Hắn thấy thật là quá sức buồn chán, bực bội…



Trong lúc Tứ Muội đang giằng co với mớ râu của mình thì Tiêu Sơ đang tự kiểm điểm lại bản thân.



Thánh nhân dạy rằng: Mỗi ngày ta phỉa tự phản tỉnh mình ít nhất mình ít nhất ba lần.



Sau khi suy ngẫm lại những gì mình đã làm, quả nhiên Tiêu Sơ đã rút ra được ba sai lầm.



Thứ nhất, không nên vì vài ba lời của đối phương mà đã nổi lên lòng hiếu thắng để rồi mất đi sự bình tĩnh.



Thứ hai, không nên hoàn toàn không suy xét đến thân phận của đối phương mà đã hành động theo cảm tính, bất chấp hậu quả.



Thứ ba, cũng là sai lầm lớn nhất và quan trọng nhất, không nên dùng cách đánh trả như vậy.



Thật ra, kiểu công tử quyền quý như Tiểu vương gia Bắc tề kia, Tiêu Sơ đã gặp nhiều rồi, không chỉ mấy câu nói khiêu khích mà cho dù là những chuyện quá đáng hơn thế trăm lần, y cũng có cách giải quyết êm thấm. Nếu không muốn để cho tên kia bám lấy Bạch Hạ nữa, y vẫn có thể nhẹ nhàng xử lý như thường.



Thế mà, tại sao lần này y lại dùng cách thức vừa ấu trĩ, vừa nực cười như thế chứ? Y đâu phải là thiếu niên ngây ngô mới biết đến chữ tình, mà cũng đâu phải vì ghen tuông tranh đoạt tình nhân…



Tiêu Sơ thở dài, xoa xoa ấn đường.



Khi đó, y vốn chỉ định giả vờ nắm tay Bạch Hạ để tỏ ra thận mật chút thôi, vậy mà sau khi nắm lấy, không biết vì sao y lại bất giác dùng thêm chút sức, kéo nhẹ một cái khiến nàng thuận thế xoay một vòng, ngồi lên hẳn đùi y. Sau đó, cứ để nguyên như vậy mà nghênh ngang bỏ đi. Một cánh tay nàng vòng qua cổ y, tay kia đặt trên ngực y…



Có lẽ người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng động tác của y rất thuần thục, sau khi ôm được mỹ nhân trong lòng dáng vẻ cũng dương dương tự đắc.



Thật ra thì tâm trạng y đích thực cũng không tồi. Đặc biệt là sau khi y liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt hung hăng ngang ngược của hắn đang tức tối trợn mắt, chỉ hận không thể nghiến nát cả hàm răng mình…



Tiêu Sơ ấn ấn thái dương, lại thở dài thêm lần nữa.




“Bởi vì ta ôm huynh trước mà!” Bạch Hạ cực kỳ nghĩa khí vỗ vỗ ngực: “Cho nên, phải là ta chịu trách nhiệm với huynh trước đo mới đến huynh chịu trách nhiệm với ta”.



“… Cảm ơn nhé…”



“Đừng khách sao, chuyện nên làm mà.”



Tiêu Sơ nhớ lại cái ôm như huynh đệ đầy hào khí, không hề nhiễm chút tạp niệm mà Bạch Hạ dành cho y, rồi nghĩ lại… hành động cợt nhả… cực kỳ mờ ám của y đối với Bạch Hạ suốt đoạn đường về…



Rút lại ngón tay đã hết đau từ trong bàn tay Bạch Hạ, Tiêu Sơ hổ thẹn che mặt.



Bạch Hạ nghiêng đầu nhìn Tiêu Sơ, mỉm cười, rồi im lặng không hề lên tiếng.



Sau khi cười cho đã, nàng mới nghiêm túc nói: “Thật ra, ta hiểu huynh làm như vậy là vì muốn giúp ta thoát khỏi tên Đông Phương Lai kia”.



Tiêu Sơ ngẩng đầu, vẻ mặt cảm động vì được thấu hiểu.



Bạch Hạ lại theo thói quen ngồi xổm xuống, bám lên trên tay vịn của chiếc xe lăn, nét mặt trong sáng hệt như một đứa trẻ: “Huynh không muốn ta và hắn ở bên nhau sao?”.



“Người này tính tình phóng túng, vả lại còn thê thiếp thành đàn, nếu cô ở cùng với hắn tuyệt đối không phải là chuyện tốt”, Tiêu Sơ khẽ ho một tiếng, vẻ mặt trở lại vẻ nghiêm túc: “Bây giờ hắn đã tận mắt nhìn thấy cô và ta… có tình ý với nhau, chắc chắn sẽ không dây dưa thêm nữa…”.



Bạch Hạ chân thành nói: “Ta nghĩ, huynh chẳng hiểu gì về con người hắn hết. Đối với hắn mà nói, người đã có phu quân rồi còn hấp dẫn hơn nhiều so với thiếu nữ khuê các đó, so với một tờ giấy trắng, người đã có ý trung nhân mới có thể cho hắn niềm khoái cảm khi chiếm đoạt được tình yêu của người khác”. Đứng dậy vỗ vỗ bả vai Tiêu Sơ, nàng thở dài: “Cho nên, ta sợ là huynh không chịu trách nhiệm với ta cũng không được rồi”.



Tiêu Sơ bỗng cảm thấy như thể có một cục đá lớn từ trên trời rơi xuống, trúng ngay vào chân y.



Dự đoán của Bạch Hạ quả thật không hề sai. Từ hôm đso trở đi, Tiêu phủ luôn gặp phải những cuộc tập kích lâu dài, bền bỉ chưa từng có, từ ban ngày cho đến ban đêm, từ đấu công khai cho dến bí mật, hắn giở đủ mọi thủ đoạn.



May mắn là trong toà hủ đệ này được bố trí đủ loại bẫy rập ám khí, hơn nữa có một đại nội cao thủ như Tứ Muội, cho nên tuy rằng Tiêu Sơ đã ra lệnh quan phủ không được phái binh lính đến bảo vệ để tránh khiến cho ân oán cá nhân làm ảnh hưởng đến bang giao hai nước, cả phủ đệ vẫn vững như thành đồng.



Do hai bên đều không phải là những người không hiểu nặng nhẹ, cho nên tuy đã trải qua nhiều ngày như vậy nhưng vẫn không có thương vong gì lớn.



Cho đến một buổi tối, một tên xui xẻo vô tình đụng phải Chiến Phong đang ra ngoài đi dạo, một tràng tiếng sói hú long trời lở đất vang lên, khi Tứ Muội đến nơi chỉ thấy con sói tuyết mang dáng vẻ nhàn nhã, thoả mãn và một bãi máu trên mặt đất.