[Cát Tường Thú Hệ Liệt] – Bộ 2 – Phượng Hoàn Sào

Chương 2 :

Ngày đăng: 22:52 21/04/20


“Cha, chúng ta sẽ đi đâu đây?”



Nghe Lăng Hiểu Mai nhỏ giọng hỏi, Lăng Tâm Phàm vội vàng hồi phục *** thần, hắn nắm chặt tay nàng:”Chúng ta đi tìm nơi để trú tạm.”



Trong túi của hắn chứa đầy những đồng tiền mà Lăng Dương Lam đã vứt trên mặt đất ban nãy, số tiền này nếu như ở tại cố hương,có thể giúp cho cha con hắn sinh hoạt trong một tháng, thế nhưng tại nơi thành trấn phồn hoa này, hắn sợ cả hai sẽ không cầm cự được quá mười ngày.



Hắn đi đến vô số hộ nhân gia, muốn tìm một nơi để đặt chân, thế nhưng người ta vừa nhìn thấy bộ dạng nghèo túng bẩn thỉu của bọn họ, lập tức phất tay đánh đuổi cả hai ra ngoài. Trời đã tối mịt, Lăng Hiểu Mai cũng mệt mỏi đến mức không thể đi được nữa.



“Cha ơi, ta đói bụng quá.”



Chân trời thật xa xăm, Lăng Tâm Phàm cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, hắn không giống Lăng Hiểu Mai buổi chiều còn được ăn vài chén canh nóng, nên càng thêm mệt mỏi rã rời, cũng rất đói bụng. Hắn mua tạm hai cái bánh bao, một cái đưa cho Hiểu Mai, một cái dành cho hắn, chỉ bất quá hắn ăn mà chẳng cảm thấy vị gì, tuy rằng thật đói, thế nhưng hắn cũng không có tâm trạng ăn uống.



Lăng Tâm Phàm biết, đều là do chuyện phát sinh vào buổi chiều đã trùng kích tâm tình của mình, hắn vẫn luôn tưởng tượng đến cảnh mình cùng Lăng Dương Lam gặp lại nhau, chính hình ảnh ấy đã góp thêm hi vọng cho hắn, giúp hắn chống đỡ với sự đói khát và kiệt sức mà đi đến nơi đây.



Hắn biết y rất hận hắn, oán hắn, thế nhưng Lăng Tâm Phàm thật sự không ngờ, hầu như Lăng Dương Lam đã quên mất hắn, thứ tình yêu mà hắn dành cho y chính là tình yêu say đắm khắc cốt ghi tâm, vậy mà đối với Lăng Dương Lam cũng chỉ là một ký ức phong đạm vân khinh(Gió thoảng mây bay).



“Cha, người rất đói sao? Ta nhường bánh bao cho người ăn, đừng khổ sở nữa.”



Lăng Hiểu Mai chịu đựng cơn đói hành hạ, nàng cắn phân nửa chiếc bánh bao đưa cho cha mình, nàng nghĩ chắc hẳn là cha đã đói bụng lắm,nên mới khóc đến thương tâm như thế, giống như nàng lúc trước, cũng thường bị đói đến phát khóc.



“Cha không đói bụng, con ăn đi,sau khi ăn xong, chúng ta sẽ tìm chỗ ở.”



Hắn trả bánh bao lại cho Hiểu Mai, cố gắng nuốt xuống phần bánh bao còn lại của mình, lúc này thì tổng quản của Lăng Dương Lam đang từ đằng xa chạy đến.



“Tiểu ca.”



Hắn vội vàng đứng lên đáp lễ:”Tổng quản.”



“Đã tìm được nơi nghỉ trọ chưa?”



Y hảo tâm hỏi.



Lăng Tâm Phàm mệt mỏi rã rời lắc đầu: “Chúng tôi xin vào tá túc, nhưng… Nhưng…”



Hắn cười khổ một chút: “Nhìn thấy bộ dáng của chúng tôi như thế này, người khác chạy trốn còn không kịp, chứ nói chi cho chúng tôi thuê phòng.”



Ô tổng quản do dự một chút, tuy rằng chuyện chết sống của người khác cũng không liên quan đến y, nhưng y vốn không phải là người tuyệt tình, chứng kiến thiếu gia đối xử với hắn thập phần hung ác độc địa, khiến hắn mất hết tự tôn, nhân hữu trắc ẩn chi tâm, lên trời cũng có người sống chi đức… Lúc này y nên ra tay giúp đỡ, tìm cho phụ tử bọn họ một nơi trú tạm, dù sao cũng không có gì khó khăn.



“Ta biết một tứ hợp viện,tuy nhân khẩu hơi hỗn tạp một chút, bất quá đều là người tốt, tiền thuê cũng không đắt, ta đưa ngươi đi,có điều nó ở khá xa, ngươi đồng ý không?”



Nghe nói có nơi đặt chân, Lăng Tâm Phàm vui mừng lộ rõ trên nét mặt: “Cảm tạ tổng quản.”



Ô tổng quản đưa bọn họ đi đến tứ hợp viện, ốc chủ vừa nhìn thấy bọn họ, liên tục dùng tay che mũi, Ô tổng quản kéo lão sang một bên, chẳng biết y đã thì thào vào tai lão điều gì mà khiến lão già kia gật đầu như đập tỏi, chỉ bất quá tiền thuê phòng phải thu trước, vì lão sợ bọn họ sẽ không trả nổi mà bỏ trốn.



Lăng Tâm Phàm thanh toán xong tiền thuê phòng, đống tiền trong túi đã vơi đi phân nửa. Ô tổng quản liền chạy đi mua một ít món ăn ngon, đặt đầy ở trên bàn, tựa như đang ăn mừng tân gia.



“Tiểu ca, cuộc sống ở nơi thành thị không hề giống với nông thôn, ngươi muốn làm nghề gì để nuôi sống gia đình đây?”



Lăng Tâm Phàm vuốt ve mấy sợi tóc rối của nữ nhi đang ngủ bên cạnh hắn, sắc mặt thập phần u ám: “Ta không biết nữa ── “



“Vậy có thể đi làm thuê không?”



“Thế nhưng ta phải mang theo Hiểu Mai, nàng mất mẹ đã khổ lắm rồi.”


Lăng Tâm Phàm mở miệng muốn nói, nhưng lập tức lại nhắm chặt, nghe qua ngữ khí của y, hắn biết Lăng Dương Lam có bao nhiêu không chào đón hắn, hắn nhỏ giọng nói: “Ta đi tế bái cha, bỗng nhiên thấy nương, nên đưa người về đây…. Nương đã vô sự rồi, ta phải ly khai ….”



“Vậy đi mau.”



Lăng Dương Lam không hề có ý muốn giữ hắn lại, Lăng Tâm Phàm xấu hổ đỏ mặt, chủ nhân đã hạ lệnh trục khách, hắn cũng không dám tiếp tục ở lại, hắn cầm chén trà trong tay đặt lên bàn, nắm tay Lăng Hiểu Mai, dự định ly khai, lão phu nhân vội kêu lên: “Tâm Phàm, ngươi muốn đi đâu?”



Hắn nhìn Lăng Dương Lam, Lăng Dương Lam dùng ánh mắt lãnh khốc nhìn hắn, hắn lập tức ôn thanh nói: “Nương, ta không phải đã nói rồi sao? A Hàng nhờ ta sang giúp, một lát nữa ta sẽ trở lại.”



“Bảo a Lam giúp gã, ngươi ở lại, bảo a Lam đi hỗ trợ.”



Bà vẫn kiên trì bắt a Lam đi, nhất định không chịu để cho hắn đi.



“Nương, ta đã đáp ứng a Hàng rồi.”



Hắn tận lực nói dối thật trót lọt.



Lão nhân gia nổi giận nói: “A Hàng vẫn đeo bám theo ngươi làm gì? Rõ ràng ở xa như thế, mà chuyện gì cũng đều gọi ngươi đến giúp, không có việc gì cũng muốn tìm ngươi, gã luôn lảng vảng bên cạnh ngươi, ta nghĩ gã không phải là thứ tốt lành gì!”



“Nương, a Hàng là hảo bằng hữu, là người rất tốt.”



Lão phu nhân chuyển hướng nhìn Lăng Dương Lam, bỗng nhiên nói: “A Lam, ngươi đi giúp cho gã đi, gã luôn khen ca ngươi đẹp, lần trước ca ngươi tắm ở trong sân, gã còn vô liêm sỉ len lén đứng ở một bên nhìn, ta nghĩ nhất định là gã có ý xấu.”



Lăng Dương Lam không nhúc nhích, y nhàn nhạt trả lời: “Nương, ta còn rất nhiều chuyện cần làm, không thể đi hỗ trợ, bảo ca đi đi.”



Lão phu nhân tức giận đến phát run: “Hài tử này, nghe không hiểu à, cái tên kia là thứ bệnh hoạn, gã luôn dùng đôi mắt gian tà nhìn chằm chằm ca ngươi, gã vừa thấy ca ngươi thì đã ngây người, ngày đó còn nhìn lén ca ngươi tắm, ta phải dùng cây chổi đánh lên đầu gã, không cho gã quay trở lại đây, ca ngươi mới được yên ổn một chút.”(=)) tâm trạng của mẹ bảo vệ con gái nhỉ.)



“Nói không chừng, ca đã làm động tác gì đó để cho gã kỳ vọng?”



Lăng Dương Lam căn bản rất bàng quang vô sự, xem như sự việc không đáng lo, thậm chí còn cười nhạt bỏ thêm mấy câu châm chọc.



Lăng Tâm Phàm cũng không muốn tiếp tục nghe những điều này, y lại càng hạ thấp danh dự của hắn hơn nữa, khiến cho hắn cảm thấy thẹn vô cùng:”Nương, ta đây không đi đến nhà a Hàng nữa, bất quá cha còn chưa trở về, ta đi gọi người trở về ăn cơm.”



“Không sao, đợi lát nữa ông ấy sẽ trở lại, ngươi cùng a Lam đến đây ăn đi nào.”



“Nương, ta thực sự phải đi.”



Lão phu nhân nộ khí vỗ bàn:”Ta muốn giữ ngươi lại, ngươi vẫn nói phải đi, là như thế nào, ngươi không muốn ăn cùng ta đúng không? Được rồi, nếu ngươi không muốn ăn, thì không ăn, nhưng ngày hôm nay ta cũng sẽ không ăn.”



“Nương, ta không phải có ý này…”



“Đi, đi mau đi, không cần ngươi ăn chung nữa.”



Lão phu nhân tức giận đến đỏ mặt, nặng lời trách mắng.



Lăng Tâm Phàm còn chưa kịp dỗ bà vài câu, đã nghe Lăng Dương Lam ra lệnh cho Lý Mãnh:”Tiễn khách, càng nhanh càng tốt.”



Thật sự rất nhục nhã, Lăng Tâm Phàm đỏ bừng cái cổ, hắn ẵm lấy Lăng Hiểu Mai, không cần người khác cản, hắn liền lập tức xuất môn. Lăng Hiểu Mai nhìn thấy hắn tâm tình bất hảo, cũng không dám nói lời nào, hắn đi suốt một đoạn đường dài, mới nhìn thấy bộ dạng trầm mặc của con trẻ, đã biết mình vừa làm cho con kinh sợ, Lăng Tâm Phàm nỗ lực giả vờ bình ổn, hắn cười nói: “Chúng ta đi mua kim chỉ, về nhà sửa y phục cho con.”



“Hảo, cha, ta thích quần áo mới.”



Cha đã cười rồi, khiến tâm tình của nàng cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.



“Ân…” Hắn cô đơn hưởng ứng lời nói của Lăng Hiểu Mai, Lăng Tâm Phàm cảm thấy thập phần khó chịu, nhưng hắn vẫn cố gắng cắn răng, nén xuống tâm tình thống khổ này…