Câu Chuyện Tình Cũ Rích
Chương 11 : Không có nếu như
Ngày đăng: 03:52 19/04/20
Tôi nhân lúc Hoắc Thời An còn đang ngẩn người, trí thông minh giảm xuống, sức chiến đấu cũng giảm theo, lặp lại hỏi hắn, “Sao cậu biết?”
Hoắc Thời An nhìn tôi một chút rồi cúi đầu nhìn bát mì trứng cà chua, bộ dạng như cô dâu nhỏ.
Lông mi hắn được di truyền từ mẹ, vừa dài lại vừa rậm, còn hơi cong lên, đẹp lắm.
Tôi nhìn hàng mi dài của Hoắc Thời An chăm chú theo bản năng, làm thế nào cũng không nhớ nổi hôn lên đó có cảm giác gì, có tâm tình ra sao.
Thời gian đúng là ma quỷ.
Bầu không khí trên bàn ăn rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có phần không hiểu nổi vì sao, lại khiến trong lòng người thấy hốt hoảng.
Tôi không biết liệu Hoắc Thời An có thấy hoảng hay không, nhưng tôi thật sự hoảng loạn.
Vì sao câu hỏi kia luẩn quẩn trong đầu vài vòng mới bị tôi phủi đi? Giống như bản thân vẫn còn đang do dự.
Hỏi xong, tôi hoàn toàn không có cảm giác khoan khoái như trị được cơn táo bón.
Trái lại càng thêm bực bội.
Tôi giữ tư thế nằm nhoài ra bàn, tay bưng gương mặt giữ dáng vẻ bình tĩnh uy phong mà một người thẩm vấn nên có.
Dù trong lòng bối rối hoang mang lắm, thì tôi cũng không thể chịu thua.
Khiến tôi phải thất vọng là, Hoắc Thời An không hề trở nên yếu thế bất lực trước người thẩm vấn này, hắn bình tĩnh ăn mì, giọng nói mơ hồ, “Tôi tìm người hỏi xem ký túc giáo viên ở đâu.”
Tôi bắn như súng máy, “Vậy sao ông biết tôi ở tầng nào, phòng nào?”
Hoắc Thời An rất mất kiên nhẫn, “Không phải đã nói là hỏi rồi hay sao?”
Tôi truy hỏi, “Hỏi ai?”
Hoắc Thời An chau mày nhìn tôi, thể như nhìn một đứa nhỏ đang gây sự, “Cứ hỏi tới hỏi lui câu này, có ý nghĩa gì chứ?”
Tôi không nói lời nào, cứ nhìn Hoắc Thời An, cứ nhìn hắn như vậy, khiến từng lỗ chân lông trên người hắn bùng nổ, gào lên ầm ĩ với tôi, “Không biết ai, ông đây không quản đấy là ai, không hỏi tên tuổi, thích tin hay không thì tùy!”
Tôi chậc lưỡi, “Muốn quay lại cái đức hạnh ban nãy của cậu để đăng lên mạng quá, cho fans của cậu xem.”
Bộ dạng Hoắc Thời An như xem ai sợ ai.
Tôi không hỏi gì nữa, bực bội ngồi trở lại ghế, nhìn Hoắc Thời An bằng ánh mắt đầy phức tạp và kì dị.
Một giây, hai giây..
Phòng bếp trở nên ngột ngạt.
Tôi nhìn mảnh vỡ dưới chân, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Xem xem, đúng thực là đã mấy năm trôi qua, chứ không phải mấy ngày.
Hơn nữa đã thật sự chia tay, chứ không phải một trận cãi vã.
Trước đó là ảo giác, tất cả đều là ảo giác mà thôi.
Thân thể không dối gạt được.
Trước đây tôi và Hoắc Thời An hận không thể lúc nào cũng dính lấy nhau, bây giờ không cẩn thận chạm tay cũng không quen, bứt rứt rối tinh rối mù.
Hình thức chúng tôi bên nhau, ngoài mặt dường như không có khe hở, nhưng bên trong vẫn có vết nứt.
Thời gian như ma quỷ, phủi từng chút từng chút đi.
Vết nứt kia như một lời nhắc nhở, chúng tôi đã chia tay từ lâu rồi.
Tôi chợt nhớ câu nói cũ kỹ rất nổi năm đó.
—— Tình yêu đắt đỏ, nhưng tình bạn càng đáng giá hơn.
Nếu như tôi và Hoắc Thời An không yêu nhau, vẫn là anh em tốt, lúc này đây sẽ thế nào..
Não bắt đầu hoạt động, tôi lại nhớ tới một câu chuyện cũ rích khác, nhưng tiếc là ở đời không có cái gọi là nếu như.
Từ lúc tôi và hắn quyết định đến với nhau, thì đã không thể làm anh em nữa.
Chẳng có ai lại đi hôn anh em mình, cũng chẳng có ai lại muốn đi thăm dò chân lý nhân sinh anh em của mình, bởi vậy nên tôi và hắn không phải là anh em.
Tôi thở dài trong lòng, mình đang nghĩ gì vậy? Có thể bình tĩnh lại hay không?
Hoắc Thời An thấy tôi đần mặt ra đó, bèn trầm mặc ra ban công lấy chổi và xẻng hót rác tới, “Cậu đứng sang một bên.”
Tôi vô thức nghe theo.
Hoắc Thời An quét mảnh vỡ, kêu tôi, “Chân.”
Tôi không nhúc nhích.
Hoắc Thời An bất đắc dĩ, “Nhấc chân lên tổ tông ơi.”