Câu Chuyện Tình Cũ Rích

Chương 12 : Điểm danh cuồng ma

Ngày đăng: 03:52 19/04/20


Tôi bỏ Hoắc Thời An ở lại bếp quét rác một mình, tự về phòng mình nằm chợp mắt.



Không biết qua bao lâu, tôi mơ màng nghe thấy tiếng thầy Lưu gọi, “Thầy Phương à, có đó không?”



Tôi nhảy bật lên như con cá chép, cào đầu mấy cái rồi đi ra.



Không biết Hoắc Thời An đi từ lúc nào, nếu không phải trong sọt rác có một đống mảnh vỡ, tôi còn tưởng mình vừa nằm mơ.



Thầy Lưu lại gọi, “Thầy Phương à?”



“Đây, ở đây, anh chờ em một chút.”



Tôi lập tức mò chiếc áo sơ mi trên ghế sofa lên, phát hiện chiếc áo không nhăn một tí nào, sửng sốt một chút mới thay.



Chàng tiên ốc làm việc xong rồi biến mất.



Thầy Lưu hết tiết quay trở về, quầng mắt vẫn còn đen thui, dưới cằm râu ria vẫn lởm chởm, trông tiều tụy vô cùng, anh ta đưa chiếc túi trong tay ra, “Cho cậu cái này.”



Tôi cúi đầu nhìn, trong túi là mấy quả cam.



Thầy Lưu nói, “Là nhà thầy Trần trồng, phát trong văn phòng, phần này là của cậu, tôi mang về cho cậu.”



“Cảm ơn anh.”



Tôi nhận lấy chiếc túi, hỏi, “Thầy Lưu à, cái đó, tháng sau thầy Trần cưới, chúng ta đi bao nhiêu?”



Thầy Lưu nói, “Trước kia đều đi một ngàn.”



Tôi “Ồ” lên một tiếng, “Khi đó các anh kêu em đưa cùng nhé.”



“Ừm được.” Thầy Lưu thở dài, “Tháng sau nhiều đám cưới quá, tôi nhận ba cái thiệp mời rồi đấy.”



Tôi cười cười, “Phải đi không ít nhỉ.”



Thầy Lưu vuốt mặt, cảm giác như sắp khóc tới nơi, “Đi tiền vẫn còn đỡ, cùng lắm tháng kia bớt một chút, chỉ là hằng năm cứ đến thời gian này, đi đường nhiều xe hoa, mẹ tôi nhìn lại cằn nhằn với tôi, một lời khó nói hết thầy Phương ạ.”



“…..”



Tôi vỗ vỗ vai anh ta, không tiếng động an ủi cho người đồng bào của mình.



Thầy Lưu hít sâu một hơi, “Thầy Phương à, trong nhà có giục cậu không?”



Tôi lắc đầu, “Em mới hai tư mà.”



Vẻ mặt thầy Lưu đầy hâm mộ, “Hồi hai tư nhà tôi đã coi tôi như trai ế rồi.”



Khóe miệng tôi giần giật, lại vỗ vai anh ấy, ánh mắt nhìn anh ấy như đang nhìn một anh già bị năm tháng tàn phá, “Thầy Lưu à, đừng lo lắng, đã có bánh mì rồi, rồi sẽ có tình yêu thôi.”



Thầy Lưu là một người cảm tính, nghe vậy liền sụt sịt, không biết chợt nhớ ra điều gì đó, đột nhiên liếc mắt nhìn, “Phải rồi, sáng nay tôi đi dạy, thấy có người ra khỏi nhà cậu, ai vậy?”



Mặt tôi không biến sắc, “Một người bạn.”



“Dáng cao nhỉ.” Thầy Lưu lẩm bẩm, “Bóng lưng trông quen quá, không biết từng gặp ở đâu rồi..”



Anh ta ồ một tiếng, “Phải rồi, sao bạn cậu còn đeo khẩu trang?”



Tôi tiếp tục mặt không đổi sắc, “Mặt mọc mụn.”



Thầy Lưu ngạc nhiên nói, “Mọc mụn á?”



Tôi, “Ừm.”




MC trình độ rất cao, không để bầu không khí trở nên khó xử mà lấy họ ra trêu chọc.



So với nữ diễn viên cảm động nói một tràng cảm ơn, Hoắc Thời An chỉ nói một câu, rất ngắn gọn, rất cũ kỹ.



Hắn nói là, cảm ơn người đã yêu thương hắn, và những người hắn yêu thương, cảm ơn.



Tôi hắt hơi một cái, chợt nhớ đến một chuyện, giáo sư còn đang chờ tôi trả lời mail, hy vọng tôi làm phân tích báo cáo cho dự án thầy mới tiến hành, thế mà tôi lại ngồi xem trực tiếp.



“…”



Sau hôm đó, ngày nào Hoắc Thời An cũng tìm tôi chơi game.



Lịch trình của hắn rất thất thường, dường như phải cố gắng tranh thủ thời gian.



Không giống như tôi, không có tiết thì rảnh rang, chỉ có thể viết báo cáo, xem phim, làm những việc muốn làm.



Hai ngày trước ngày mười một, Miêu Miêu tới thăm tôi, tay xách nách mang.



Tôi nhìn qua, tất cả đều là nguyên liệu nấu ăn.



Miêu Miêu vừa vào cửa liền khoác vai, đòi hỏi với tôi, “Hoài Hoài à, tôi muốn ăn vịt hầm.”



Tôi đẩy tay cô nàng ra, “Trong nhà không có ớt.”



“Xoạt xoạt xoạt ——”



Miêu Miêu như làm ảo thuật mà biến từ trong balo của cô nàng ra một cái túi trắng, “Xem trong này có gì đi.”



Cô nàng chớp mắt, tôi mở miệng kéo dài giọng, “Ớt.”



Vẻ mặt Miêu Miêu nghiêm túc như đang dạy trẻ con tập nói, nói từng chữ từng chữ, “Không đúng, đây là vịt hầm ớt.”



Tôi đen mặt.



Vịt được làm rồi, cũng được chặt ra làm hai nửa, tôi liền bỏ vào trong nồi, đun nước.



Miêu Miêu dựa vào bàn gặm quả táo, “Hoài Hoài à.”



Tôi cầm củ tỏi, bóc vỏ từng chút, “Hả?”



Miêu Miêu nhìn tôi một chút, lại nhìn tôi thêm chút nữa, “Có chuyện này, tôi không biết có nên nói ra hay không.”



Mi mắt tôi đột nhiên nhảy, “Không nên nói.”



Miêu Miêu vừa ăn táo vừa nhìn tôi, cứ như không quen biết nhau, cứ nhìn chòng chọc như vậy, “Có lẽ tôi nói ra, ông không làm vịt hầm cho tôi nữa.”



Tôi cố gắng ngăn cản, “Thế thì đừng có nói.”



Miêu Miêu muốn nói rồi lại thôi, “Nhưng mà tôi…”



Tôi phất tay lên, “Không có nhưng mà.”



Miêu Miêu hít sâu một hơi, xổ một tràng dài, “Hoắc Thời An có một quảng cáo dầu gội, từ lâu rồi, trong đó anh ấy mặc một chiếc sơ mi trắng, người ướt nhẹp, lộ ra chiếc vòng cổ trước ngực, bị fans điên cuồng tìm kiếm, giờ trên mạng đang có một bài phân tích, hôm qua tôi vô tình nhìn thấy, cảm thấy đồ trang sức kia cứ giông giống cái ông đeo trên cổ, tôi mò xem suốt đêm, phát hiện thực ra hai món đồ giống nhau như đúc! Hồi trước tôi từng hỏi ông, ông bảo ông tự tay làm.



Nói một tràng dài như vậy mà rất lưu loát, vừa nhìn đã biết cô nàng luyện nói trong lòng nhiều lần.



Tôi ném tỏi trong tay xuống thớt, xoay người mỉm cười, “Nữ sĩ Miêu thân mến, tôi chính thức thông báo với bà, con vịt hầm ngày hôm nay bà không ăn được rồi.”



Miêu Miêu, “………”